Da Luật Bội thấy ánh mắt Da Luật Ngạn Thác suýt chút nữa có thể ăn thịt người thì cười cười: “Vương huynh, huynh cần gì phải căng thẳng chứ?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Da Luật Ngạn Thác cũng không nhịn được nữa, hắn quát một tiếng chói tai: “Người đâu!” Giọng nói vốn trầm thấp trong nháy mắt trở nên càng rét lạnh.
“Vâng, Vương thượng!” Một người thị vệ vội vã chạy đến, lễ độ cung kính lên tiếng,
“Lập tức chuẩn bị xe ngựa thật tốt cho Hoàng tử, tiễn Hoàng tử hồi cung!” Da Luật Ngạn Thác ra lệnh ngắn gọn, tên này vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn, nhất định phải tiễn hắn đi!
“Tuân mệnh!”
“Ấy, chậm đã!” Da Luật Bội vung tay lên, ngừng hành động của thị vệ lại: “Vương huynh, hai người chúng ta là huynh đệ, sao lại tuyệt tình như vậy?”
Hắn tươi cười, không tim không phổi mà nói.
“Vương thượng, vậy… ” Thị vệ có chút mờ mịt không biết làm sao, hắn không biết mình nên nghe theo ai. Hai người này… hắn đắc tội không nổi.
Da Luật Ngạn Thác chau mày, sau đó lạnh lùng nói với thị vệ: “Ngươi lui ra đi!”
“Vâng, Vương thượng!” Thị vệ lập tức lui ra ngoài.
Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác trở nên mất kiên nhẫn: “Nói đi, đệ còn muốn làm gì?”
Da Luật Bội vui vẻ cười, Vương huynh này của hắn ghen tuông rất lớn, sau đó hắn nới lỏng bả vai, không nhanh không chậm mà chống lại đôi mắt đẹp như nước của Tần Lạc Y, nói: “Lạc Y, đêm nay ta cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222088/quyen-11-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.