Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên cửa sổ, mọi thứ đều im im lặng lặng, không có một chút tiếng động.
Tần Lạc Y rơi vào trầm tư, thật sự không biết thần sắc lúc này của nàng đã làm nha đầu Thái Nam sợ hãi.
“Chủ tử…” Thái Nam cẩn thận từng li từng tí gọi Tần Lạc Y.
“Hả? Làm sao vậy? Thái Nam?” Tần Lạc Y từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.
Thái Nam khe khẽ cười: “Chủ tử, người lúc nãy thật uy phong nha! Người không thấy sắc mặt của Tiêu công chúa nhanh chóng biến thành màu gan heo rồi sao, ha ha ha!”
Tần Lạc Y nghe nhưng lời nói trẻ con của Thái Nam xong, oán trách nói: “Em đó, nha đầu này, nói chuyện càng ngày càng thô lỗ rồi.”
Thái Nam nghịch ngợm lè lưỡi.
Lúc Tần Lạc Y đang muốn nói gì đó, đột nhiên trong đầu lóe lên một chút ánh sáng, ngay sau đó, nàng lập tức nói với Thái Nam: “Thái Nam, em mau nhìn xem trong sảnh, cái bao thuốc bột ta vừa mới lấy ra kia còn ở đó hay không?”
Thái Nam đáp lời, lập tức chạy ra ngoài, một lát sau, lại chạy về.
“Chủ tử, cái bao thuốc bột kia đã không thấy đâu nữa rồi!” Thái Nam thì thào nói.
“Lúc nãy em có để ý thấy là ai lấy đi không?” Tần Lạc Y lập tức hỏi.
Thái Nam cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Ánh mắt Tần Lạc Y dần dần ảm đạm xuống, thật ra, trong lòng nàng đã sớm biết, người có thể khẩn trương vì bao thuốc bột này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222067/quyen-12-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.