Giấc ngủ của Tần Lạc Y bị ác mộng cắt ngang, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong sân Cúc Tình Hiên, nàng ủ rũ cựa người mang theo thân mình uể oải, một nửa vì gần đây thân thể nàng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, nửa khác là do sự đòi hỏi vô độ của Da Luận Ngạn Thác tối qua.
Da Luận Ngạn Thác!
Bỗng nhiên, trong ánh mắt của Tần Lạc Y hiện lên sự hoảng loạn, từ lâu nàng đã không thấy hình bóng của hắn bên cạnh, phía bên giường hắn nằm cũng không còn chút độ ấm nào.
Tần Lạc Y cố gắng đè ngực lại, áp lực từ trong lòng truyền đi khắp thân thể khiến nàng đau nhức vô cùng.
Nàng không gọi Thái Nam mà tự mình mặc quần áo và rửa mặt, rồi mới đi ra cửa phòng.
“Tần cô nương!”
Khi Tần Lạc Y vừa bước ra khỏi cửa, mới phát hiện bên trong Cúc Tình Hiên đã xuất hiện rất nhiều thị vệ, họ thấy Tần Lạc Y đi ra đều quỳ xuống thỉnh an.
Lần này, trong lòng nàng cũng không còn khó chịu như trước, ngược lại, nàng cảm thấy ấm áp, bởi lẽ điều này chứng tỏ Da Luật Ngạn Thác đã hao tổn tâm tư vì nàng, bây giờ hắn đang chiến đấu nơi sa trường, mình không làm cho hắn lo lắng mới tốt.
Tần Lạc Y vô tình phát hiện Sơ Tuyết đang ngồi ở đầu cầu hình vòm khóc, Nàng vội tiến đến gần.
“Sơ Tuyết?” Nàng nhẹ giọng kêu, trong lòng cũng căng thẳng.
Sơ Tuyết nghe tiếng gọi từ phía sau, xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự thê lương và lo lắng, viền mắt mơ hồ lóe lên tia sáng của nước mắt.
Tần Lạc Y nhìn Sơ Tuyết, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, ngay sau đó nàng than nhẹ một tiếng: “Sơ Tuyết, cũng chỉ là… bất đắc dĩ mà thôi!”
Sơ Tuyết gật đầu, sau đó đứng dậy, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tần Lạc Y.
“Tiểu thư, người còn tức giận với Sơ Tuyết nữa không?”
“Sơ Tuyết không làm gì sai vì sao ta phải tức giận chứ?” Tần Lạc Y nhìn khuôn mặt bi thương của Sơ Tuyết, nhẹ giọng nói.
Sơ Tuyết rơi nước mắt, lo sợ nói: “Thế nhưng nô tì, nô tì… đã yêu Khiêm Ngạo, yêu một người Khiết Đan, vậy nên…”
Sơ Tuyết dừng lại một chút, ánh mắt cũng trở nên mất tự nhiên, nàng gắng sức cúi đầu xuống, không dám nhìn Tần Lạc Y bởi vì nàng hiểu rõ, khi biết tâm tư của mình tiểu thư chắc chắn sẽ tức giận.
Tần Lạc Y nhìn dáng dấp sợ hãi của Sơ Tuyết, mí mắt dần dần tạo nên ý cười, nhưng mà ý cười mang theo cả sự thê lương, nàng than nhẹ một tiếng, lập tức chậm rãi ngồi xuống, nhìn hồ nước xuân, lẩm bẩm nói:
“Sơ Tuyết , chúng ta đều như nhau, đều yêu phải người không nên yêu, có một số việc không thể trốn tránh, không thể coi thường, thật ra không phải ngay lần đầu tiên nhìn thấy Thác, ta đã biết là vạn kiếp bất phục hay sao?”
Sơ Tuyết cố sức gật đầu, nàng làm sao lại không biết, Khiêm Ngạo ép buộc nàng đi theo hắn, đồng thời cũng cho nàng một lời hứa hẹn, hắn là người Khiết Đan, vốn đã bá đạo, đương nhiên cũng có sự thâm trầm và ôn tồn, một nam nhân như vậy nàng làm sao có thể cự tuyệt? Đúng như tiểu thư nói, chủ tớ hai người các nàng, vốn đã định sẵn là vạn kiếp bất phục.
Giữa lông mày của Tần Lạc Y lộ vẻ sầu muộn nhàn nhạt: “Bây giờ ta chỉ có một mong muốn duy nhất là bọn họ có thể bình an trở về, chỉ cần hắn trở về, những việc khác đối với ta đã không còn quan trọng nữa!”
“Tiểu thư, nô tì nghe Khiêm Ngạo nói, lần này vương gia xuất chinh chỉ dẫn theo 5 vạn binh sĩ, sự tự tin này không phải ai cũng có, bọn họ nhất định không có việc gì!” Sơ Tuyết dùng ngữ khí khẳng định nói
Tần Lạc Y hơi gật đầu, chuyện này nàng cũng đã nghe nói qua, Da Luật Ngạn Thác từ nhỏ đã chinh chiến sa trường, từ thi thể người mà lớn lên, không chỉ dũng mãnh thiện chiến, hắn lại càng tinh thông trận pháp, dụng binh như thần, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cũng bởi vậy nên hắn mới được mọi người phong làm “Chiến Thần”.
Mà lần này nàng cũng nên nghĩ rằng, đây chỉ là lần ra trận bình thường nhất của hắn, nhất định hắn sẽ không sao, phải không?
Nhưng vì sao nàng đã biết là vậy mà vẫn luôn cảm thấy bất an?
Mà thôi nghĩ như vậy cũng tốt, nàng sẽ cố gắng khống chế tâm tình, không suy nghĩ miên man.
Tần Lạc Y hít sâu một hơi, sau đó nàng khẽ cười ôn nhu, nhìn Sơ Tuyết nói: “Sơ Tuyết, em đã cùng Khiêm Ngạo thương lượng bao giờ sẽ thành hôn chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tuyết nhanh chóng hiện lên rặng mây đỏ ửng, nàng lẩm bẩm nói: “Hắn…hắn nói lần này chinh chiến trở về, sẽ lấy nô tì làm vợ, trước đây nô tì vẫn sợ tiểu thư phản đối nên không ngừng cự tuyệt hắn!”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:”Sơ Tuyết, từ nhỏ em đã đi theo ta, mà ta cũng chẳng bao giờ xem em là nha hoàn, ta với em tình như tỷ muội, bởi vậy chỉ cần muội muội hài lòng,người làm tỷ tỷ như ta đương nhiên cũng sẽ hài lòng, hiểu chưa?”
Từ vẻ mặt của Sơ Tuyết, Tần Lạc Y đã biết nha đầu kia cũng giống mình, yêu đến không thể chùn bước.
Sơ Tuyết giương mắt, dần dần nước mắt bịt kín viền mắt nàng:”Tiểu thư, Sơ Tuyết làm sao xứng để tiểu thư coi là người thân, tiểu thư đối với Sơ Tuyết ân trọng như núi, vì vậy, dù Sơ Tuyết có xuất giá, cũng phải chờ tiểu thư xuất giá trước!”
Tần Lạc Y vươn ngón tay mảnh khảnh, giúp Sơ Tuyết vuốt những sợi tóc mai: “Ta thấy Sơ Tuyết cuối cùng cũng trưởng thành, có nam nhân thâm tình như Khiêm Ngạo đối tốt với em, ta cũng yên tâm!”
Sơ Tuyết tựa đầu vào vai Tần Lạc Y, nước hồ màu xanh nhạt, phản chiếu hình ảnh hai nữ tử nhu hòa cùng nhau chúc phúc cho nam tử mà các nàng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]