Đây là đoản văn tình cảm đô thị, không có ma quỷ.
Ba, ông nội, ông cố nội, ông cố cố nội, ông cố cố cố nội của Trương Tịch Nhan đều là đạo sĩ.
Làm đạo sĩ, thường không thoát khỏi cô đơn - nghèo túng - chết yểu. Ông cố nội của nàng chết yểu, tráng niên mất sớm. Ông nội của nàng là cô đơn, nói là vì bình an của vợ con, ở đạo quán nhỏ trong núi sâu, mỗi năm do người nhà chuyển gạo muối đến, thỉnh thoảng có vài khách hành hương lác đác đi cung phụng, số tiền kiếm được còn không đủ tu sửa đạo quán. Vì vậy nàng thường hoài nghi ông nội là cả hai 'cô đơn – nghèo túng'. Ba nàng, Trương Trường Thọ, trúng mục tiêu 'nghèo túng', hai tay không giữ tiền của, kiếm được một vạn đi quyên góp bên ngoài năm nghìn, năm nghìn còn lại thường xài hết sạch trong ngày tiếp theo, bắt đầu từ lúc nàng có thể ghi nhớ, trong nhà sẽ không có thứ gọi là "tiền tiết kiệm", nhưng lại có không ít người giấy linh phòng có thể dọa người nửa đêm đi vệ sinh tè tại chỗ.
Làm một thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa, giảng văn minh, xây dựng phong trào mới, quyết chí phải chiếm phúc - thọ - toàn, Trương Tịch Nhan quả quyết vươn lên hùng mạnh, ra sức đọc sách, thành công đổi nghề, thoát khỏi số mệnh đạo sĩ cô - nghèo - yểu, trở thành một con cẩu đi làm vừa cô đơn vừa nghèo túng.
Đây là một câu chuyện rất bi thương.
Tháng đầu tiên nàng đi làm sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vu-tich-nhan/2855280/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.