Một lần nữa Liễu Vũ không thể không thừa nhận, Trương Tịch Nhan thật xinh đẹp, nhất là khi chột dạ hốt hoảng, hoàn toàn không có dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, bộ dạng yếu ớt rất gọi người ức hiếp. Cô bỗng hỏi một vấn đề:
- Trương Tịch Nhan, cô từng bị bạo lực học đường chưa?
Lòng Trương Tịch Nhan nói: Gì với gì đây? Não Liễu Vũ xoay chuyển quá nhanh, thế cho nên nàng không bắt kịp, nàng "ực" một tiếng, nói:
- Liễu Vũ, cô... không phải định đánh tôi chứ?
Liễu Vũ nhướng mày:
- Cô nói xem?
Cô hơi mỉm cười nhìn Trương Tịch Nhan, từ tốn xắn tay áo lên.
Trương Tịch Nhan nhìn động tác của Liễu Vũ, trả lời rất nghiêm túc:
- Có một lần tôi bị bạn học cướp tiền tiêu vặt, tát tôi hai cái, ba tôi vỗ mặt của bạn học kia thành cái đầu heo, ba bạn đó tìm ba tôi tính sổ, cũng bị ba tôi đánh thành cái đầu heo lớn.
Liễu Vũ nghĩ đến sức chiến đấu của ngài Trương Trường Thọ, chậm rãi thả tay áo, giương miệng cười:
- Sao tôi có thể đánh cô chứ? - Cô ngồi ở mép giường của Trương Tịch Nhan, nói:
- Cô đừng quay lại Phòng đầu tư, có Tổ trưởng như Mao Văn Khiêm, trừ khi cô nhảy lên vượt qua anh ta, nếu không... vĩnh viễn không lên nổi.
Trương tịch Nhan xoay đầu nhìn Liễu Vũ, hỏi:
- Vậy đi đâu?
Liễu Vũ cười:
- Theo tôi lăn lộn thôi.
Lúc cô cười rộ lên, mặt mày cong cong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vu-tich-nhan/2855267/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.