"Tạch, tạch" - công tắc điện bị người bấm đi bấm lại vài lần.
"Thôi con đừng bấm nữa, Tư Phàm!" Một giọng nói già nua đột ngột vang lên.
"Kì lạ thật! Chẳng lẽ công tắc bị hư hả mẹ?" Tư Phàm thu hồi ngón tay, vẻ mặt mang theo khó hiểu.
"Chắc bác bảo vệ chưa mở cầu dao tổng nên công tắc chưa có điện. Dù sao cũng không tối quá, mình cứ vào nhà mở điện là được." Bà Duyên lý giải.
"Dạ!" Tư Phàm cũng không thắc mắc nữa, chỉ thò tay vào túi xách, mò mẫm tìm chìa khóa nhà bên trong. Vì lúc này trời chưa quá tối, vẫn còn chút ánh sáng lay lắt của chiều tàn từ cánh cửa sổ của cầu thang hắt vào nên cô cũng không quá khó khăn khi tìm nó. Ngay khi cô vừa tìm được, chưa kịp tra chìa vào ổ thì bị một tiếng "bịch" nặng nề vang lên sau lưng khiến cả nhà ba người giật nảy mình. Theo phản xạ, họ quay người nhìn về chân cầu thang của tầng trên - nơi phát ra tiếng động.
"Em à! Em tha thứ cho anh lần này đi! Lần sau anh không dám nữa!" Một tên đàn ông da ngăm đen, mặc cái áo thun màu xám phối với quần đùi màu nâu đang cật lực nắm níu lấy tay của một người phụ nữ không buông. Bên cạnh anh ta là một cái vali đang nằm sóng soài trên đất.
Tư Phàm nhíu mày, vì lúc này đã gần tối nhưng đèn cầu thang vẫn chưa bật cản trở tầm nhìn nên cô không nhận ra là ai, chỉ cảm thấy anh ta có phần quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-tuong-quan/2695315/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.