Sau khi Lý Tu Viễn hồi hồn, hắn nghỉ ngơi một lúc rồi hoạt động cho máu huyết lưu thông, xong xuôi tinh thần mới dần bình phục.
- Sư phụ, sao con thấy thân thể có chút dị thường…
- Nặng nề đúng không?
Đạo nhân mù đứng một bên cười tủm tỉm nói:
- Đồ nhi a, đây là hiện tượng bình thường, âm hồn nhập thể sao nhẹ nhàng được, phi thiên độn địa, ngao du thương minh tiêu diêu tự tại, trái lại thân thể thì nặng nề dơ bẩn, tựa như một lồng giam nhốt âm hồn bên trong, không được tự do bay nhảy, sau khi âm hồn xuất khiếu quay về tất nhiên sẽ thấy khó chịu.
- Quen rồi sẽ không sao nữa, dù sao âm hồn không thể rời khỏi thân thể.
- Thế nhưng sao con lại ngưng tụ. . .
Lý Tu Viễn hỏi.
- Vì sao lại ngưng tụ thành âm hồn đúng không?
Đạo nhân mù cười khà khà giải thích:
- Những năm nay con dùng phương pháp hô hấp thổ nạp, đó là một trong những phương thức tu đạo, chỉ là con không biết thôi, tu luyện mười mấy năm, lấy tư chất của con, âm hồn mà không ngưng tu được thì nói nữa làm gì.
- Tốt, nguyên lai sư phụ luôn gạt con, nói con cái gì mà luyện Đồng Tử Công.
Lý Tu Viễn có chút tức giận.
- Đồ nhi a, vi sư cũng vì tốt cho con, nếu con tiếp xúc với nữ sắc quá sớm, tinh khí sẽ tán loạn, ảnh hưởng tới việc tu đạo, đừng nói ngưng tụ âm hồn, sợ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-thanh-nhan/1946888/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.