Trưa hôm ấy, khi Mei tỉnh giấc, cô nhóc chạy ngay qua phòng Brian. Cô ngạc nhiên khi không thấy Brian đâu hết. Mei hớt hải hỏi Shell. Gã cũng đã thiếp đi sau một đêm dài mệt mỏi nên cũng không biết khi nào mà Brian không có trong phòng.
Họ nhìn nhau một lúc rồi như chợt hiểu… Họ biết Brian đã quyết định ra đi…
“ Shell, Mei,anh phải đi. Anh thật khờ khi nghĩ chúng ta là bộ ba.Nhưng không,anh lầm...Chúc hai người vui vẻ và hạnh phúc. Anh trở về nơi anh đến và sẽ mỉm cười chúc phúc cho cả hai. Tạm biệt.”
Mei đọc xong thì ngồi thừ xuống. Shell nhận ra Mei đang giấu điều gì đó trong đầu… Cô bé quăng lá thư đi rồi nói:
- Đi thì đi,ai bận tâm! Có chết ngoài đường tôi cũng không quan tâm!
Cô nhóc vào trong,lấy gùi hái trà và đi khỏi nhà. Shell gọi với theo…
- Em đi đâu? Brian thì sao?
- Em không quan tâm. Em phải đi hái trà. Đừng theo em,hôm nay em chỉ muốn làm điều đó một mình thôi.
Mei nói và đi thật. Shell thở dài. Gã nhận ra một điều… cô nhóc quan tâm Brian không hề đơn thuần… Có lẽ cô nhóc chưa nhận ra,hoặc là không muốn thừa nhận…
Shell đã đi tìm Brian nhưng không gặp.Brian không thể đi quá xa với vết thương,lại khó mà nhờ sự giúp đỡ của ai với vết đạn mà hắn không nói được lí do… Hắn có thể đi đâu được bây giờ?
Mei trở về nhà khi ánh chiều đã tắt mà trong gùi không có một cái gì hết.Cô chui vào phòng mình,không ra ăn tối, dù mọi ngày cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478412/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.