Trình lão gia mân mê tấm ảnh và sống trong ~ hồi ức. Người trong tấm ảnh là 1 cô gái đẹp,đẹp mê hồn, nét đẹp thuần khiết và trong sáng… Nụ cười của cô như 1 thiên sứ và cái nhìn như biết nói,hồn nhiên,tinh nghịch…
- Thay vì ôm bức ảnh vô tri ấy sao cha ko trực tiếp tới gặp thẳng bà ấy đi?
Ông quay lại.Tử Du xuất hiện như 1 bóng ma sau lưng ông.
- Ai cho con tự ý vào đây?
- Con ko thể sao?Con là con của cha kia mà.Sao chúng ta ko thể thân thiết với nhau như bao người cha và các cô con gái khác?
- Ta ko thích ai khuấy động ko gian của mình.Khi ta chưa gọi thì tốt nhất là ko nên tới đây.
- Có phải cách cha đối xử với con cũng là cách mà cha đối xử với mẹ con hay ko?
Mei hỏi bằng giọng chau chát,trách móc
- Đừng nói với ta bằng cái giọng ấy. Thật là mẹ nào con nấy mà!
- Cha,có bao giờ cha từng yêu mẹ của con chưa?
- Con hỏi để làm gì?
- Hỏi để hỏi thôi mà.Vì con biết câu trả lời rồi! Chưa! Cha chưa bao giờ yêu mẹ! Trong tim cha ko con chút khoảng trống nào cho mẹ con của con.Vì nó đã bị lấp đầy bởi bóng hình người đàn bà ấy.Người đàn bà tên Trình Mỹ Thanh,có phải ko cha?
- Sao hôm nay con lại muốn để cập tới chuyện này? Nhiệm vụ hoàn thành rồi à?Ko còn việc để làm à?
- Hôm nay con tới đây chỉ để xác nhận 1 điều.Cha,tên của cha có thật là Mathew Trình? Hay là 1 cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.