Tiểu Ngọc mê man và có dấu hiệu của sốt-hậu quả của chuỗi thời gian sống thu rúc người lại giữa nơi ẩm thấp đầy âm khí của trang viên thừa tướng… Tiêu Dao phải dùng yêu khí của mình để chữa trị cho nàng.Điều đó làm chàng yếu đi rất nhiều,bởi chàng chỉ mới là một vong hồn phiêu linh,chưa có đạo hạnh.
Cũng nhờ vậy mà Tiểu Ngọc mới khá lên được một chút.Nhưng nàng vẫn ngủ.Chàng say sưa nhìn nàng,muốn chạm vào nàng nhưng không thể.Bàn tay chàng cứ xuyên qua nàng như xuyên qua một lớp không khí mà đành bất lực.
Mãi một lúc sau,Tiểu Ngọc như thể cảm nhận được sự hiện diện của Tiêu Dao,nàng dần dần mở mắt ra…
“Tiêu Dao…”
“Muội làm huynh lo lắm,có biết không?”
Nàng không nói gì,chỉ khẽ cười rồi đưa tay muốn chạm vào chàng, nhưng lại xuyên qua chàng.Nàng chạm vào chàng một lần nữa,nhưng sự thật không khác hơn…
“Chẳng lẽ đây là sự thật sao?Định mệnh là vậy sao?” Tiểu Ngọc ủ rũ nói.Tiêu Dao dịu dàng thì thào với nàng: “Dù sao thì huynh vẫn còn thấy được muội.Vui lên chứ.Tiểu Ngọc mà huynh biết luôn luôn tươi cười và cứng cỏi.”
“Sao huynh trở về đây được?Trí Hiên đại sư bảo rằng huynh sẽ sớm đầu thai thành một con người khác.”
“Huynh đã bỏ trốn trước khi bước qua cây cầu Luân Hồi.Huynh…không muốn quên muội,huynh muốn nhìn thấy muội,dù suốt cuộc đời phải phiêu diêu vô định như một cô hồn ma trơi…Nhưng huynh không hề hối hận,vì huynh có thể được ở bên cạnh muội,như một linh hồn hộ mệnh.”
“Vậy sao huynh không cho muội biết huynh trở về,sao huynh lại không muốn cho muội thấy mặt?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478375/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.