Lần đầu tiên Hữu Xu làm người hầu tuy rằng làm ra chút trò cười cho thiên hạ, nhưng tổng thể mà nói thì biểu hiện vẫn là thực ưu tú. Bên ngoài tiếng trống canh từng trận, đã đến giờ hợi, cậu thấy thiếu niên thường xuyên chớp mắt, như có chút buồn ngủ, vì thế vô cùng tri kỷ đề nghị, “Sắc trời đã tối, chủ tử có phải nên nghỉ ngơi hay không?”
“Ừm, ngươi cũng trở về ngủ sớm một chút đi.” Thiếu niên buông quyển sách xuống, ấn ấn huyệt thái dương.
Hữu Xu gật đầu, đi đến cạnh cửa lại dừng lại, nãi thanh nãi khí hỏi, “Trời lạnh, ngâm chân ngủ sẽ càng thoải mái, ta đi lấy nước ấm giúp chủ tử nhé?” Lúc nói lời này, cậu cũng không cảm thấy tự tôn bị thương tổn. Nơi này là xã hội phong kiến, giữa quý tộc cùng bình dân, tồn tại khoảng cách không thể nào vượt qua. Nếu cậu đã làm hạ nhân cho thiếu niên, tự nhiên muốn đem công việc làm tốt, đây là tố chất cơ bản nhất của chức nghiệp chó săn. À không, nói sai rồi, phải là tâm phúc.
Đời trước, Hữu Xu vì một ngụm cơm, có thể đem khoa học gia trong sở nghiên cứu thành tổ tông mà cung phụng, đời này vì mạng sống, tự nhiên cũng có thể đem thiếu niên hầu hạ đến thư thư thả thả. Đừng nói lấy nước ấm, dù thiếu niên bảo cậu đi qua chà chân, cậu cũng không thể cự tuyệt.
May mắn thiếu niên làm người khoan hậu, cười nhạt xua tay, “Mấy việc nặng đó sẽ có người làm, ngươi còn nhỏ, là lúc thân thể đnag lớn, mau trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/198166/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.