Chương trước
Chương sau
Nhân vật có lực ảnh hưởng nhất đế quốc là ai? Một năm trước tên của bốn đại nguyên soái và hoàng đế đứng đầu bảng, hiện tại lại bị ba chữ “Tống Hữu Xu” đặt ở phía dưới. Mỗi một lợi thế cậu tung ra đều đủ để thay đổi thế giới, mà loại thay đổi này không phải tất cả mọi người đều vui lòng nhìn thấy.
Hôm nay là sinh nhật Lâm Đức Hải, để ăn mừng, cũng để củng cố địa vị Lâm gia, y tổ chức tiệc tối long trọng ở nhà tổ Lâm gia. Năm đại thế gia đều nhận được thiệp mời, đến lúc tiệc tối bắt đầu lại chỉ có mấy trăm khách khứa đến đúng giờ.
Nhìn thấy đại sảnh trống trải, tình cảnh lạnh lẽo, sắc mặt Lâm Đức Hải hết sức khó coi. Nếu không muốn đến, trước tiên từ chối là được, vì sao rõ ràng đáp ứng muốn tới lại leo cây ở một khắc cuối cùng? Đây là đang đánh vào thể diện Lâm gia, đồng thời cũng đang đánh vào thể diện gia chủ. Không biết gia chủ sẽ là phản ứng gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Đức Hải nhìn về phía thiếu niên ở khu ăn uống. Bên cạnh cậu vây đầy người, những người này bởi vì hành động điên cuồng báo thù mà được dân chúng đặt cho danh hiệu —— quân đoàn Cuồng Khuyển. Những người khác tới hay không không hề gì, chỉ cần bọn họ đến là được. Nhìn thấy Cơ tướng quân luôn muốn chen vào ngồi ở bên cạnh gia chủ, lại mỗi một lần đều bị đẩy ra, khí giận đầy lòng Lâm Đức Hải đều trở thành hư không.
Trong trời đêm nở rộ từng đám từng đám khói lửa, điểm sáng đủ mọi màu sắc chiếu trên vách tường có vẻ phá lệ xinh đẹp. Mọi người dời bước đến đình viện ngẩng đầu thưởng thức, cũng không bị khách khứa thất hẹn quấy nhiễu tâm tình. Hữu Xu bị một đám người vây vào giữa, đang muốn tìm kiếm bóng dáng chủ tử, chỉ thấy một quả cầu sáng thật lớn xông lên không trung, ầm ầm vỡ ra, phát ra điểm sáng màu lục rậm rạp.
“Đóa pháo hoa này là tráng lệ nhất!” Có một vị nữ tân khách cười hì hì tán thưởng, giây tiếp theo lại sợ ngây người. Chỉ thấy những điểm sáng đó đều không phải là đốm lửa, mà là vật còn sống biết bay, chúng nó đầu tiên là tụ thành một đám, sau đó tản ra bốn phía, trên không trung hình thành một hình cung sáng rực, nhìn qua còn huyễn lệ hơn cực quang.
“Không tốt, đó là sa ma! Mọi người mau trở lại phòng đóng chặt cửa sổ!” Cơ Trường Dạ lớn tiếng cảnh cáo.
“Không có khả năng! Thủ đô tinh sao lại xuất hiện sa ma?” Các tân khách không thể tin được, nhưng khi những điểm sáng tản mát ra màu xanh lục đó càng bay càng gần, bọn họ mới không thể không tiếp thu hiện thực làm người ta tuyệt vọng này. Sa ma là trùng thú có thể tích nhỏ nhất, lại có đầy đủ lực phá hoại cường đại nhất. Ngoài thân chúng nó bao trùm giáp xác còn cứng rắn hơn siêu hợp kim, dung dịch trong cơ thể hàm chứa kịch độc, có thể hòa tan thép tấm, càng đáng sợ chính là sức ăn của chúng nó rất lớn, vả lại luôn kết thành đàn xuất hiện, nơi đi qua một mảnh đất chết.
Thực đơn của chúng nó rất rộng, kim loại, nhựa, thực vật, động vật, con người, hòn đá, gần như cái gì cũng ăn, dịch dạ dày có tính ăn mòn còn mạnh hơn axit có thể đem mấy thứ này tiêu hóa thành hạt cát loại ra bên ngoài cơ thể, tên gọi của sa ma cũng bởi vậy mà ra.
Cơ Trường Dạ từng thấy tận mắt một tinh cầu bị sa ma gặm cắn thành hoang mạc sau đó phân liệt thành tiểu hành tinh, chúng nó vừa ăn vừa sinh sôi nẩy nở, ngắn ngủn hai giờ là có thể đem chủng đàn mở rộng bốn năm lần, công chiếm một tinh cầu thường thường chỉ cần sáu bảy ngày, tính nguy hại xếp ở hạng nhất bảng trùng thú. Ai cũng không ngờ sẽ gặp gỡ đàn sa ma trong trùng thú triều, kiến nhiều cắn chết voi, chúng nó chen chúc tới, trong khoảnh khắc có thể nuốt sạch một hạm đội.
Bởi vì thể tích quá nhỏ, đạn pháo và cơ giáp căn bản không đối phó được chúng nó, chỉ có một loại khoáng thạch tên là RH13 có thể khắc chế. Nhưng đó cũng là uống rượu độc giải khát, bởi vì RH13 có tính phóng xạ rất mạnh, năm gram RH13 đủ để ô nhiễm vài thành thị thật lớn, nhân loại và động thực vật bị nó chiếu xạ đến sẽ suy kiệt mà chết, đất đai cũng phải trải qua hai ba trăm năm tinh lọc mới có thể khôi phục nguyên trạng.
Nói ngắn gọn, một khi khu nào đó xuất hiện sa ma, như vậy khu đó đã định trước sẽ biến thành tòa thành tử vong. Cơ Trường Dạ không khó tưởng tượng, để phòng ngừa sa ma tiếp tục khuếch tán, quân bộ nhất định sẽ thả RH13 ở trên không nhà tổ Lâm gia, tất cả mọi người nơi này đều sẽ chết.
Mà phạm vi mấy ngàn km ngoài nhà tổ Lâm gia đều thuộc về khu công nghiệp nặng Lâm gia, chuyên sản xuất đạn pháo và cơ giáp, bất luận những sa ma đó là ai mang đến, mục đích của bọn họ đều là vì phá hủy Lâm gia, phá hủy Hữu Xu, phá hủy cả những tùy tùng của cậu. Khó trách năm đại thế gia cự tuyệt không tham dự tiệc tối, đây là sát cục bọn họ đã sớm an bài tốt. Lá bài chưa lật của Hữu Xu từng lá mở ra, bọn họ cũng liền từng chút làm sâu sắc ác niệm, cho đến hiện tại bất kể cái giá nào cũng muốn khiến cậu chết không có chỗ chôn.
Cơ Trường Dạ suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ là trong nháy mắt, nhìn thấy một đám sa ma nhằm về phía thiếu niên yêu dấu, lập tức chạy như điên qua. Tân khách đã sớm thét chói tai chạy về đại sảnh, đóng chặt cửa sổ, lại biết đó bất quá là phí công mà thôi. Chỉ cần một chút nước bọt axit, sa ma có thể khiến mấy vật kiến trúc đó biến thành một đống bùn cát.
Những quân nhân còn lại sôi nổi hoàn hồn, triệu hồi ra cơ giáp của mỗi người, chuẩn bị mang tân khách thoát đi. Nhưng cơ giáp dù sao cũng là vũ khí, chứa khách vô cùng hữu hạn, chỉ mấy trăm vị tân khách cũng không mang đi được, huống chi dân chúng phạm vi mấy ngàn km. Lần này thật sự là chạy trời không khỏi nắng.
Trong lúc hỗn loạn, Hữu Xu bỏ tay Lưu Côn Ngô ra chạy tới chỗ chủ tử, đồng thời dán một lá bùa hộ mệnh cho mình. Những điểm sáng xanh vốn vọt tới chỗ cậu như thủy triều bỗng nhiên phân tán, hình thành một vòng chân không xung quanh cậu, giống như bị một vách tường vô hình cách ly. Mà tùy tùng của cậu cũng bởi vì bùa hộ mệnh khắc trên nhẫn, mà chưa bị sa ma công kích. Nhóm khách khứa nấp ở trong nhà lộ ra biểu tình không dám tin, trong lòng mơ hồ dâng lên khát vọng cầu sinh.
Cơ Trường Dạ thực nhanh liền phát hiện tình huống cũng không hỏng bét như tưởng tượng, quốc vương đại nhân lông tóc vô thương, ngay cả mình cũng được một vòng kết giới nhìn không thấy vây quanh. Hắn nghĩ đến bùa hộ mệnh quốc vương đưa cho mình, nhịn không được thở phào.
“Nghe lời của tôi, phân biệt đứng ở vị trí nên đứng.” Hữu Xu tự nhiên biết sa ma, cũng biết tiếp qua không lâu quân bộ sẽ đưa ra RH13, đến lúc đó tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết. Cậu lấy đặc chủng nhân bất đồng thuộc tính làm cơ sở, rất nhanh bày ra một pháp trận bạo linh, lại gọi ra cơ giáp siêu năng của mình, một trước một sau khoanh chân ngồi ở mắt trận.
“Lại là một Dị Quỷ!” Khách khứa trốn ở trong phòng kinh ngạc vạn phần hô.
“Tống gia chủ muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu ta có thể giết chết đám sa ma đó?” Đừng nói các tân khách không tin, dù là những quân nhân đối kháng với trùng thú triều trên trăm năm cũng không thể nào tin nổi. Một khi trùng thú triều bùng nổ, quân bộ sẽ dẫn đầu đưa ra mấy miếng RH13 khi chúng nó còn chưa tiếp cận, miễn cho sa ma trộn lẫn vào tạo thành thương vong khó có thể đánh giá. Sa ma chỉ có thể xua đuổi, khắc chế, dưới tình huống khuyết thiếu RH13 thực khó giết chết, cũng bởi vậy, cấp cao quân bộ bất đắc dĩ mà gọi chúng nó là “con gián đánh không chết”.
Nhưng hiện tại, Tống gia chủ bày ra trận thế cỡ này, dường như thật sự chuẩn bị toàn diệt sa ma, nên nói cậu ta ý nghĩ kỳ lạ hay là to gan lớn mật? Thiếu niên thân hình đơn bạc khoanh chân mà ngồi, cơ giáp phía sau cũng bày ra tư thế giống nhau như đúc, bọn họ bắt đầu kháp chỉ quyết, một hồi ngón tay như đóa sen, một hồi ngón tay như kiếm, động tác xinh đẹp nói không nên lời.
“Vì sao Dị Quỷ không cần điều khiển cũng có thể làm ra cùng một động tác với Tống gia chủ? Trong khoang điều khiển của nó chẳng lẽ còn có người?” Một vị tân khách trợn mắt cứng lưỡi.
“Không có khả năng còn có người, vật không gian chứa cơ giáp không giấu được người sống. Dị Quỷ tiến hóa, Tống gia chủ chỉ cần một ý niệm là có thể khống chế nó, nó không phải là một cái máy nữa, mà là phân thân của Tống gia chủ. Cái này thật là đáng sợ! Thực lực của Dị Quỷ tuyệt đối vượt qua Đế Thần!” Một quân nhân chắc chắn nói.
Càng ý thức được Tống gia chủ cường đại, dục vọng cầu sinh của các tân khách cũng lại càng cao, dần dần từ trong khủng hoảng khôi phục lại.
Trên mặt cỏ ngoài cửa sổ, trận pháp đã hoàn thành, bởi vì trong khoang sinh lực của Dị Quỷ nhét đầy yêu hạch năm sáu trăm năm đạo hạnh, dùng tốt hơn xa quặng mỏ đá năng lượng cấp mười, trong khoảnh khắc liền đem uy lực của bạo linh trận thôi thúc đến cực hạn. Ánh sáng chọc mù mắt người bộc phát ra, đem từng con sa ma dữ tợn xấu xí chiếu xạ không chỗ che giấu. Chúng nó nổ tung trong tiếng rít, lại hóa thành bụi bậm trong tiếng vù vù, cuối cùng ngay cả vụn cũng không thừa.
Trùng thú hướng sáng, biết rõ phía trước nguy hiểm vẫn phấn đấu quên mình mà nhào vào đám sáng, cuồn cuộn không ngừng. Nửa giờ sau, đám người Cơ Trường Dạ và Lưu Côn Ngô bị tiêu sạch tinh thần lực ngã ngồi dưới đất, mà Hữu Xu thì chậm rãi kháp một cái pháp quyết cuối cùng, thu đám sáng lại.
“Chết? Sa ma chết hết rồi à?” Tân khách còn bị vây trong trạng thái ngơ ngác, vài vị quan quân tựa như nghĩ đến cái gì, lập tức đem tin tức “nguy hiểm giải trừ” gửi cho quân bộ, miễn cho bọn họ làm bộ không biết chuyện, vẫn cứ thả RH13 xuống. Vì sao sa ma lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Lâm Đức Hải, khách khứa năm đại thế gia vốn nên tham dự vì sao bỗng nhiên lỡ hẹn, trong này có rất nhiều âm mưu quỷ kế cần đi thăm dò rõ.
Để phòng ngừa tình thế bị cấp trên đàn áp, khiến cho không giải quyết được gì, nên có mấy người đem video chiến đấu quay được gửi lên trên mạng, trọng điểm cảm tạ ân cứu mạng của Tống gia chủ, sau đó chất vấn ngành phòng vệ làm ăn cái gì không biết, thủ đô tinh xuất hiện sa ma lại không thể đúng lúc phát hiện, nếu như không có Tống gia chủ, hàng tỉ dân chúng chẳng lẽ tất cả đều đi tìm chết? Thủ đô một quốc gia chẳng lẽ cứ như vậy bị gặm thành cát? Vậy đế quốc còn lấy thể diện gì tham dự hội nghị tinh tế lần tiếp theo, không bằng trực tiếp đầu hàng liên bang luôn.
Nói ngắn lại, sự kiện trùng tộc tập kích lần này là ngành phòng vệ thất trách cực lớn, phải nghiêm tra đến cùng!
Bài văn lòng đầy căm phẫn này được hưởng ứng thật lớn trên mạng, mà tư thế thần thánh của Tống gia chủ và Dị Quỷ chồng chéo trong ánh sáng cũng làm người ta cúng bái. Hóa ra đầu não phân tích quả nhiên không sai, cậu có thể cải tạo cơ giáp siêu năng, ai được cậu ưu ái không khác gì một bước lên trời!
“Không biết mấy người có chú ý không, đám sa ma đó là bị từ trường chấn nát, nói cách khác dị năng của Tống gia chủ quả thực có liên quan đến từ trường. Cơ giáp siêu năng của cậu ấy thực tinh xảo, chỉ cao có năm thước, rõ ràng là từ cơ giáp sơ cấp cải tạo lại, nhưng thực lực càng mạnh hơn so với Đế Thần. Ít nhất khi đối mặt sa ma, Đế Thần chỉ có thể chạy thoát thân, mà không phải ứng chiến.”
“Dị năng từ trường? Trước kia hình như tôi từng nhìn thấy giới thiệu cùng loại ở nơi nào, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra.”
“Trong «một trăm loại phỏng đoán hoang đường». Đây là Tô Thiến Hoa tiến sĩ tiến hành giới thiệu mang tính thú vị về một trăm thứ tuyệt đối không có khả năng tồn tại, cũng suy đoán nếu chúng nó xuất hiện trong hiện thực sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Dị năng từ trường là một loại phỏng đoán cuối cùng, được Tô Thiến Hoa tiến sĩ gọi là dị năng thần hệ.”
“Dị năng thần hệ? Banh cả trời! Mấy người trước kia mắng Tống gia chủ là phế vật hiện tại mặt đã sưng thành đầu heo đi? Người khác đều nói cậu ta vận khí tốt, chiếm được truyền thừa Dị Quỷ, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Nếu cậu ta đã sớm là dị năng giả thần hệ, có Dị Quỷ hay không kỳ thật không hề gì, bởi vì từ trường có thể phá hủy hết thảy, đương nhiên cũng có thể phá hủy cơ giáp siêu năng. Một đống sắt thép mà động động đầu ngón tay là có thể khiến nó báo hỏng, Tống gia chủ hẳn là không nhìn vào mắt.”
“Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đưa đầu gối của tôi lên cho Tống gia chủ!”
“Quỳ liếm!”
Khi nhóm dân mạng ồn ào huyên náo, Hữu Xu chạy đến bên cạnh chủ tử, gắt gao ôm lấy hắn. Hai người tận tình ôm hôn, chờ khi người quân bộ tới mới lưu luyến không rời mà tách ra. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến lẫn nhau, cũng càng quý trọng mỗi một phút mỗi một giây hiện tại.
Mấy người Lục Cao Lê, Lưu Côn Ngô, Cơ Trường Dạ là sự tồn tại rất nặng của đế quốc, mà trong tay còn đều nắm thực quyền. Bọn họ muốn xâm nhập điều tra chuyện trùng tộc tấn công lần này, lại có dân chúng đế quốc phẫn nộ kháng nghị và nhiệt liệt chú ý, muốn dàn xếp ổn thoả căn bản là không được.
Chủ mưu bày ra sự kiện lần này vốn đã mở champagne chúc mừng, lại không thể tưởng được, trên thế giới thậm chí có người có thể dễ dàng giết chết một đám sa ma. Dù là Lâm Đức Hiên có được dị năng giam cầm, cũng chỉ có thể vây khốn một đàn nhỏ, kết cục vẫn là khó có thể nghịch chuyển. Sa ma vừa ăn vừa đẻ trứng, trứng lại nở vào mấy phút đồng hồ sau, nửa giờ có thể nuốt sạch tất cả cơ nghiệp Lâm gia, đây tuyệt đối là tử cục không cách nào phá giải! Sau đó bọn họ liền đổ tội trạng lên trên đầu liên bang, mà trong đó quả thật có liên bang tham dự, muốn lấy chứng cớ ra chứng minh với người dân cũng không khó.
Kế hoạch quả thực rất chu đáo, nhưng bất đắc dĩ bọn họ chưa từng nghe nói qua một câu ngạn ngữ —— một người khỏe chấp mười người. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là phí công.
Champagne mới vừa giơ lên, còn chưa kịp chạm cốc, các vị đại lão liền lục tục thu được tin tức “kế hoạch thất bại”. Web của Tống gia chủ phát một đoạn video chiến đấu cực kỳ ngoạn mục, bên dưới thêm một câu —— đến đây, tới giết tôi! Tôi cứ thích bộ dạng mấy người ngứa mắt tôi lại không làm gì được tôi đó!
“Phụt!” Cơ lão gia tử cuồng phun một ngụm máu tươi. Như vậy mà Tống Hữu Xu còn không chết được, ông ta cũng không trách, càng đáng sợ chính là đám người Lưu Côn Ngô đều lông tóc vô thương, bọn họ nhất định sẽ túm lấy chuyện lần này không tha, cũng tranh thủ ích lợi lớn nhất.
“Nhanh đi xóa sạch chứng cớ, thả mấy thám tử liên bang đó ra!” Triệu gia chủ cuống quít hạ lệnh.
Mấy đại nhân vật oai phong một cõi sôi nổi loạn trận tuyến, càng muốn che lấp càng sai lầm chồng chất. Lần này bọn họ thật sự làm quá mức, lại đem sa ma cấp bậc nguy hiểm xếp thứ nhất, đủ để tiêu diệt hàng tỉ dân chúng đế quốc mang vào thủ đô tinh, quả thực là tội không thể tha. Lỡ như một con sa ma nào đó may mắn đào thoát và trộm sinh sản, thủ đô tinh sẽ biến thành một mảnh sa mạc hoang vu!
Chứng cớ thực nhanh tìm được, các vị gia chủ chỉ đành đem người chịu tội đã chuẩn bị tốt trước đó đẩy ra, tuy rằng tránh đi tai ương lao ngục, lại giảm đi uy tín. Lưu Côn Ngô hợp thời đề xuất chế độ phân khu quân đội, đem bốn đại quân đoàn phân chia thành hai mươi sáu tới ba mươi bốn quân phân khu, quyền lợi phân tán trong tay càng nhiều người, đồng thời đánh vỡ sự chuyên quyền lũng đoạn của bốn đại nguyên soái, việc này phù hợp ích lợi hoàng thất, cũng phù hợp ích lợi của quốc hội và hạ nghị viện, càng phù hợp ích lợi của quân nhân bình thường. Con đường thăng chức của bọn họ mở rộng rất nhiều, ngày sau chỉ lấy quân công luận chức vụ cao thấp, chứ không phải huyết thống và xuất thân.
Chuyên quyền bị đánh phá có ý nghĩa càng tự do, càng dân chủ, cũng càng yên ổn. Từ nay về sau, những vụ án tàn nhẫn bởi vì một chút tư lợi mà hy sinh hàng tỉ dân chúng giảm bớt thật lớn, đây là tiến bộ của xã hội. Dự luật mới vừa đề xuất, quốc hội liền lấy tốc độ nhanh nhất thông qua, hoàng đế cũng thống thống khoái khoái ký tên. Bốn đại quân đoàn trước đây bị phân chia thành ba mươi bốn quân phân khu, ngay cả con cháu dòng chính của bốn đại gia tộc cũng vì nhận được càng nhiều cơ hội mà bỏ phiếu tán thành.
Đáng thương Cơ lão gia tử vốn chỉ muốn tiêu diệt một thứ chướng mắt, lại đem quân đoàn Đệ Nhất bù vào. Hiện tại, nó đã bị phân tách thành ba quân phân khu, do Cơ Trường Dạ, Lâm Đức Hải, Lâm Đức Hiên phân biệt đảm nhiệm thượng tướng, mà người của Tống Hữu Xu phần lớn đều được một ghế trong ba mươi bốn cái ghế, thành người thắng cuối cùng. Cho đến lúc này, kế hoạch ban đầu của cậu mới tính là hoàn thành, vừa đánh vỡ bố cục chính trị hiện có, lại dùng cân bằng mới thay thế cân bằng cũ, đạp Cơ lão gia tử vào trong bùn đồng thời cũng không tổn hại ích lợi của chủ tử.
Khi hết thảy trần ai lạc định, Cơ Trường Dạ vừa cảm thán quốc vương đại nhân thủ đoạn phi phàm, vừa mở trang web, nhìn thấy bài văn Lục Minh Châu phát biểu làm sáng tỏ quan hệ với mình, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này thật sự là điển hình gió chiều nào theo chiều nấy, co được dãn được, khó trách một hệ đại hoàng tử bởi vì tội phản quốc bị lưu đày, cô ta cũng có thể bình an vô sự.
“Không cần giải thích, tôi và cô chưa từng có quan hệ! Người tôi yêu đến tột cùng là ai toàn tinh hệ đều biết.” Hắn hồi âm một tin.
“Xin lỗi, tôi không biết.” Lưu Côn Ngô tặng kèm một biểu tình cười lạnh.
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn biết.” Nhị hoàng tử điện hạ cắm dao.
“Đối với anh không có gì tốt để xin lỗi cả, anh không xứng với gia chủ đại nhân, khuyên anh biết khó mà lui!” Triệu Phi Vân phong tình vạn chủng hừ hai tiếng.
“Muốn đuổi theo cầu xin gia chủ đại nhân hả? Cậu còn chưa đủ tư cách!” Dominic Rendell trực tiếp phát chiến thiếp, phía dưới xếp một hàng người, chuyên chờ luân bạch Cơ tướng quân. Phàn Triệu cười đến nước mắt cũng chảy ra, không sợ chết mà xếp hàng.
Nhìn thấy cái lầu xếp cao gần trăm tầng, mỗi một lầu đều thuộc về một vị đại nhân vật uy danh hiển hách, nhóm dân mạng sợ ngây người, “Mẹ ơi mau đến xem, quân đoàn Cuồng Khuyển lại cắn người!”
Hữu Xu viết rồi xóa, xóa rồi viết, gây sức ép nửa ngày mới đăng hai chữ, “Em biết.”
Chỉ cần quốc vương đại nhân biết là được, Cơ Trường Dạ ôn nhu cười rộ lên, cố ý chọc giận tất cả tình địch, khiêu khích nói, “Người ở bên Hữu Xu cả đời chỉ có tôi, không phục đến chiến.”
“Thời gian, địa điểm.” Lưu Côn Ngô lập tức hồi âm.
“Thời gian, địa điểm.” Đám người nhị hoàng tử lập tức xếp hàng.
“Sân huấn luyện quân bộ, mấy người cùng lên.” Cơ Trường Dạ thay áo bó sát và quần rằn ri lưng thấp, chụp một tấm hình cơ bắp bừng bừng phấn chấn, gợi cảm vô cùng, gửi cho quốc vương đại nhân.
Hữu Xu kiềm chế kích động trong nội tâm, khàn giọng trả lời, “Nếu không anh chiến với em một hồi trước đi?”
Cơ Trường Dạ đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó cười rộ lên, không thể chờ đợi được mà đi lên xe bay, cùng quốc vương đại nhân triển khai giường chiến. Cùng lúc đó, Cơ lão gia tử mấy trăm năm không làm mới trang web yên lặng gửi đi một cái biểu tình hoạt hình quỳ bàn đinh, nản lòng nói, “Hôn sự của hai người ta đồng ý. Ta xin lỗi vì hành động lúc trước, hãy đối xử tốt với Trường Dạ, hắn rất yêu cậu.”
Không ai đáp lại ông ta, làm một gia chủ bị bức ẩn lui, lời ông ta nói đã sớm mất đi phân lượng, tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Lời cuối truyện:
Hai ngàn năm sau, tổng bộ công ty giải trí tinh võng, rất nhiều thanh niên tuấn mỹ đang ngồi ở ghế dài ngoài hành lang chờ đợi.
Một thiếu niên ngồi cuối cùng dường như có chút khẩn trương, chốc lát mở trí não lật xem kịch bản, chốc lát ngẩng đầu thì thào tự nói. Người đại diện của cậu an ủi, “Thả lỏng chút, diễn ra bản thân là được. Tống gia chủ trong truyền thuyết vốn chính là một người đơn giản thuần túy, giống như cậu vậy.”
“Sao em có thể so với cậu ấy? Nghe nói cấp bậc dị năng và tinh thần lực càng cao, thọ mệnh sẽ càng dài, dung mạo cũng càng trẻ tuổi. Cơ tướng quân sống đến tám trăm tuổi đã rất lợi hại, cậu ấy lại vẫn lấy bộ dạng thiếu niên sống đến chín trăm tuổi. Anh nói xem cậu ấy là cấp bậc gì? Em thật sự không cách nào nghiền ngẫm được tâm thái của cậu ấy, đơn thuần mà lại tinh quái, nhìn như bình dị gần gũi, kì thực cao cao tại thượng, có đôi khi tà tính có đôi khi thiện lương, trời ạ, đây là cái thiết lập gì vậy? Đầu óc em sắp nhão rồi.”
“Cậu chỉ cần đem mình trở thành một vị thần bước lầm đến nhân gian tùy ý dạo chơi là được. Tống gia chủ được khen là một nửa thần, tâm thái cậu ấy phân tách giữa người đứng xem và chúa tể, cậu suy nghĩ theo phương hướng này hơn phân nửa là không thành vấn đề.” Người đại diện dứt khoát làm rất nhiều bài giảng.
“«Quốc vương trọng sinh ký» là cuộc đời chân thật của cậu ấy hả? Cậu ấy thật sự là thần thức tỉnh từ viễn cổ ư? Vậy hiện tại cậu ấy ở nơi nào? Hoàng thất tìm rất nhiều năm cũng không tìm được tinh cầu nguyên thủy trong sách ghi lại, càng không tìm được mộ huyệt cậu ấy. Cậu ấy mang theo quan tài thủy tinh của Cơ tướng quân biến mất, không chừng hiện tại đang ngủ say giống lúc trước khi bị Cơ tướng quân tìm thấy, chỉ chờ người kia đi đánh thức cậu ấy. Trời ạ, em thật muốn đi học khảo cổ, em muốn tìm được Tống gia chủ sau đó ôm đùi vàng của cậu ấy.” Thiếu niên vẻ mặt hướng tới.
“Hẳn là thật, dù sao cũng là bản thảo tìm được từ Phàn gia, bút tích thuộc về Phàn Triệu tướng quân, hắn chính là bạn thân của Cơ tướng quân và Tống gia chủ.” Người đại diện cũng có chút cảm xúc mênh mông, cũng rất nhanh bình phục lại, “Cậu vẫn là thành thành thật thật diễn đi. Chỉ cần được bất luận một nhân vật nào trong kỳ đầu tiên, cậu nhất định sẽ hot khắp tinh hệ, nếu biểu hiện tốt còn có thể tranh thủ biểu diễn kỳ thứ hai và kỳ thứ ba. Nguyên tác phấn khích như vậy, chỉ cần đạo diễn có thể làm ra một phần mười nguyên tác liền không lo phòng bán vé.”
“Đúng vậy đúng vậy, nguyên tác rất phấn khích! Hiện tại có thiệt nhiều đồng nhân văn, em cũng viết một bộ. Anh xem.” Thiếu niên lấy ra một phần bản thảo.
“Cơ tướng quân bị tôi dẫn tới nơi khác, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào trở về. Tôi từng bước một đi đến trước quan tài thủy tinh, ngưng mắt nhìn quốc vương của tôi, thần của tôi. Tôi muốn hôn tỉnh cậu ấy…” Người đại diện chỉ đọc vài câu liền chịu không nổi, cọ da gà trên cánh tay, cười mắng, “Đem cái mặt của cạu nhập vào nhân vật bá đạo công, tôi cảm thấy thật khiếp. Ngoan, đừng đạp hư Tống gia chủ nữa, cậu ấy không phải mấy người phàm các cậu có thể mơ ước đâu.”
Khi nói chuyện, một nam tử thân hình cao lớn bước nhanh đi vào phòng họp, diện mạo tuấn mỹ vô trù hoàn toàn kế tục tổ tiên Cơ tướng quân. Nếu không phải Cơ tướng quân đã sớm mất, hai người đứng chung một chỗ rất giống song sinh. Người đại diện che miệng giới thiệu, “Hắn là con cả Cơ gia, tên cũng là Cơ Trường Dạ, nghe nói bộ dạng rất giống Cơ tướng quân mới noi theo tên của tướng quân. Khi hắn còn bé bị RH13 chiếu xạ qua, không cách nào thức tỉnh dị năng, thể chất cũng rất kém cỏi, cho nên mới lựa chọn kinh thương. Đừng nhìn hắn cả ngày cười tủm tỉm, giống như thực ôn nhu, lại không phải là nhân vật dễ chọc đâu. Bây giờ hắn là người sản xuất «quốc vương trọng sinh ký», nếu cậu trúng cử đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn.”
“Được, em biết. Giai Thư anh yên tâm, em rất ngoan.” Thiếu niên nói nói ánh mắt liền thẳng tắp, người đại diện theo tầm mắt cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên thân mặc tây trang màu xám bạc đang từ từ đi tới, trước ngực cắm một đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, trong đôi mắt vừa đen vừa sáng tràn đầy mê man và tò mò, giống như đứa nhỏ lạc đường, lại giống như vị thần bước lầm đến nhân gian. Chẳng sợ đứng ở trong đại sảnh công ty giải trí tinh võng mỹ nhân tập hợp, cũng không có ai có thể đè được ánh sáng của cậu ấy, áp phích đệ nhất mỹ nhân tinh tế Uriel thật to treo trên đỉnh đầu cậu lại bị cậu đè áp vào trong bụi bậm.
“Xong, xong, nam chính thứ nhất không có phần của cậu rồi!” Người đại diện đỡ trán ai thán, mà Cơ tổng lòng có cảm giác rất nhanh đi ra, trong mắt xẹt qua một tia si mê.
~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.