Trừng trị Thánh Nguyên đế xong, Hữu Xu lập tức thúc giục Cung thân vương dẫn mình đi xem cá mặt quỷ. Đoàn người tới hậu viện, chỉ thấy một cái vại cực lớn đặt ở dưới mái hiên, vài tên tôi tớ đang ném cá nhỏ, tôm nhỏ vào trong. “Để nuôi tốt con cá mặt quỷ này, cứ cách ba ngày ta liền phái người ra roi thúc ngựa đến bờ biển lấy nước, lại dùng cá tôm nuôi nấng, mới đầu chỉ dài hai thước, hiện tại lại ba thước có thừa. Đại nhân mời ngài xem.” Cung vương vươn tay giống như hiến vật quý. Hữu Xu vừa nhìn vào trong, quả nhiên thấy một con cá dài ba thước đang di chuyển dưới đáy nước, đầu thật lớn, răng nanh sắc nhọn, đỉnh đầu còn mọc ra một cái xúc tu dạng cần câu, ban đêm có thể phát ra ánh huỳnh quang, hấp dẫn cá tôm phụ cận đến kiếm ăn. Bởi vì diện mạo xấu xí, người Ngụy quốc gọi nó là cá mặt quỷ, nhưng ở thời đại của Hữu Xu, con cá này có cái tên thực may mắn, án khang*. *Án khang: tên tiếng trung của loài cá Lophiidae, tên tiếng Việt là cá vây chân. Mấy người Thành vương ghé sát vào nhìn kỹ, cảm thán nói, “Quả nhiên bộ dạng giống y như quỷ.” “Đại nhân, con cá này có cái gì cổ quái chăng?” Quỷ y đại nhân chỉ rõ đồ vật mình muốn, trong lòng Cung vương tất nhiên là không yên, sợ con cá này sẽ giống hai mươi năm trước, biến ảo thành hình người. “Đích thật có cổ quái.” Hữu Xu ghé vào mép vại, âm thầm hút nước miếng chảy ra, “Chỗ kỳ lạ nhất của nó chính là… thịt đặc biệt đặc biệt ăn ngon!” Bị đoạn dừng giữa chừng của đại nhân dọa, tất cả mọi người đều như chạy trốn mà rời xa cái vại lớn, ngay một chớp mắt sau lại lảo đảo. Mệt ngài ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, cũng đáp ứng mang hai cái phiền toái lớn về Lưỡng Giang, chỉ là bởi vì con cá này ăn đặc biệt ngon à? Lòng ngài cũng hơi bị rộng đi? Tĩnh vương và Ly vương vô lực đỡ trán, Thành vương lại ôm thiếu niên cười vang. Hữu Xu thấy mọi người rất ư ghét bỏ, không khỏi biện hộ cho cá án khang, “Cá này là cá nước sâu, rất khó bắt được. Ngươi đừng thấy bộ dạng nó xấu, chất thịt lại chắc như tôm hùm, rắn chắc không bở, vả lại co giãn mười phần, hương vị thơm ngon hơn xa cá biển bình thường. Da nó nấu xong có cái tên hay là ‘ngang với hải sâm’, chỗ nối liền giữa đầu và xương sống có hai khối thịt hình trụ song song, gọi là ‘thịt đan quế’, sau khi phơi khô có tiếng khen ‘sánh với sò khô’, gan và dạ dày cũng có thể ăn, nội tạng còn có thể làm thuốc, có công hiệu tráng dương. Cho nên nói toàn thân con cá này đều là bảo vật, chỉ là các ngươi không biết nhìn hàng thôi.” Mấy người Tĩnh vương bừng tỉnh đại ngộ, cũng có thêm vài phần rõ ràng đối với hành trình kinh thành lần này. Quỷ y đại nhân quả nhiên là hướng về phía ăn cá mà tới, có pháp lực chính là tùy hứng, đầm rồng hang hổ cũng dám xông vào. Thành vương tất nhiên là đối với người yêu ngàn y trăm thuận, khoát tay với Cung vương, “Cá phải làm liền ăn liền mới thơm ngon, mọi người đã lâu không tụ tập cùng nhau, làm một bàn tiệc cá thế nào? Ngươi cũng mời tứ ca đến đi.” Túc vương đã bị cấm túc, nhưng Thành vương muốn mời người đến, ai dám ngăn cản? Huống hồ hiện giờ đang là thời kỳ quyền lực thay đổi quan trọng, không ai đem tâm tư đặt trên người một vương gia đã bị phế đi. Túc vương thực nhanh dẫn cháu trai tới, nhìn thấy lão thất và quỷ y trẻ tuổi như trước, nước mắt lập tức chảy ra, chắp tay nói, “Đại nhân, từ biệt nhiều năm, ngài vẫn khỏe chứ?” Nhớ tới cháu trai bên cạnh, vội vàng đè nó dập đầu, “Nhanh hành lễ với đại nhân!” Cậu bé năm nay mới vừa tròn sáu tuổi, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng đại nhân, không có chút ngạo khí quý tộc thiên hoàng hậu duệ, ngược lại có thêm vài phần khiếp nhược. Hữu Xu sờ sờ đầu nó, đưa một lá bùa gấp thành hình tam giác. Túc vương như nhặt được chí bảo, vội vàng mở hà bao cháu trai ra, thay nó cất vào, cũng phân phó nó ngoại trừ tắm rửa, bất cứ lúc nào cũng không thể gỡ xuống, càng không thể làm mất. Cậu bé không hiểu ra sao, nhưng cũng nhu thuận đồng ý. Bởi vì quốc sư uy danh truyền xa, có thể đạt được bùa bình an hắn tự tay chế tác có thể nói là vinh quang lớn lao, cho nên quyền quý trong kinh nghĩ tất cả biện pháp cũng muốn lấy được một tấm, nhưng mấy thế gia lâu năm lại không hề động lòng, thậm chi trong lời nói thường thường toát ra ý khinh miệt, nhất là vài vị hoàng thúc, đều không hề nhìn thẳng quốc sư. Lục hoàng tử từng tận mắt thấy quốc sư hô phong hoán vũ, đối với thái độ khinh mạn của mấy vị hoàng thúc hắn thực không hiểu được, hiện tại thì đã dần dần có chút hiểu ra. Thiếu niên có vẻ là nam sủng của thất hoàng thúc này, hẳn là đạo hạnh càng sâu hơn cả quốc sư đi? Nhìn bộ dạng mừng rỡ như điên của tứ hoàng thúc, như là được bảo bối vô giá. Bất quá là một lá bùa không rõ tác dụng, có thể hiệu quả hơn bùa bình an của quốc sư sao? Khi lục hoàng tử miên man suy nghĩ, Cung vương đanh mặt mở miệng, “Tiểu lục nhi mặc dù là con nuôi, ở trong lòng ta lại không khác gì con ruột. Đại nhân, người làm trưởng bối là ngài có thể nào nặng bên này nhẹ bên kia?” Hữu Xu liếc nhìn lục hoàng tử một cái, khoát tay nói, “Dù cho hắn một trăm lá bùa bình an cũng vô dụng. Đợi lát nữa cơm nước xong ta giúp hắn chẩn trị, nếu không dù ngươi dẫn hắn chạy đến chân trời, người nọ muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.” “Ngài là nói tiểu lục nhi đã sớm trúng chiêu rồi ư?” Cung vương sắc mặt đại biến, lục hoàng tử cũng kinh nghi bất định. Bụng Hữu Xu còn đói, lười giải thích quá nhiều, chỉ bảo hạ phó Cung vương phủ nhanh chóng đến phòng bếp thúc giục. Trong bữa ăn, Thành vương liên tiếp gắp đồ ăn múc canh cho cậu, chỉ thiếu trực tiếp đút cơm vào miệng cậu nữa thôi, hai người ngươi tới ta đi, nồng tình mật ý, khiến đám người Cung vương không nỡ nhìn thẳng, lục hoàng tử thì không yên lòng, ăn không biết vị. Thật vất vả chờ đến sau khi ăn xong, Cung vương lập tức truy vấn, “Đại nhân, tiểu lục nhi là bị người ta hạ chú ư?” “Không phải hạ chú, là cổ.” Hữu Xu sai người mang tới một cái trứng gà, chọt một cái lỗ nhỏ trên đỉnh, đổ lòng trắng lòng đỏ ra, lại lấy một khối thịt heo nhỏ băm nát, trộn vào một loại bột phấn màu đỏ, từng chút từng chút nhét vào, tiếp tục nói, “Đây là đoạt mệnh cổ, một mẫu một tử, người bị gieo tử cổ bất luận chạy bao xa, chỉ cần người có được mẫu cổ thúc giục tâm niệm là có thể giết chết, khi chết ruột bụng hư thối, bộ dạng cực thảm.” Sắc mặt Cung vương âm trầm nói, “Đại nhân, ngài có thể tra ra là ai hạ cổ không?” “Còn có thể là ai, tất là Cơ Đông Lâm không thể nghi ngờ.” Túc vương che lỗ tai cháu trai, cười lạnh nói. “Hẳn là hắn sai sử. Mấy năm nay lão nhị cũng có tiền đồ, không biết từ chỗ nào tìm được mấy yêu ma quỷ quái đó nuôi ở bên người, làm kinh thành biến thành chướng khí mù mịt. Muốn ta nói, cái chết của lão nhị xác thực kỳ quái, có lẽ là bị mấy kẻ bên người phản bội.” Cung vương thổn thức không thôi. Lục hoàng tử trên mặt trấn định, trong lòng lại lật lên sóng gió động trời, một đôi mắt đen lợi hại chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên, muốn biết cậu đang làm gì. Hắn tự nhiên từng nghe nói về cổ thuật, cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, muốn giải cổ tất phải tìm được người hạ cổ, mà thiếu niên lại nhiều lần gây sức ép một cái trứng gà, cũng không biết có thâm ý gì. Còn nữa, mình cũng đã trúng cổ, tính mạng đã nằm trong tay người khác, sao hoàng thúc còn cười được? Chẳng lẽ ông ấy không lo lắng sao? Xem xem, ông ấy còn cầm lấy một khối hạch đào tô đi đùa cháu trai của Túc vương gia, quả thật nhàn hạ thoải mái. Lục hoàng tử quay đầu nhìn Cung vương, trong mắt ẩn giấu ủy khuất. Cung vương dở khóc dở cười nói, “Có đại nhân ở chỗ này, chẳng sợ hai chân ngươi đều bước vào quỷ môn quan, cậu ấy cũng có thể cứu ngươi trở về. Bất quá là một đoạt mệnh cổ thôi, tính là cái gì.” Khi nói chuyện, Hữu Xu đã chuẩn bị xong trứng gà, đem đầu bị thủng lỗ nhét vào miệng lục hoàng tử. Lục hoàng tử cực kỳ muốn né tránh, lại bị vài vị hoàng thúc đặt trên tọa ỷ không thể động đậy, chỉ đành gấp giọng hỏi, “Ngươi bỏ thuốc bột gì vào trong trứng gà thế? Có phải muốn ta nuốt sống không? Trứng gà quá lớn, ta làm không được, hơn nữa thịt heo bên trong còn sống, mùi tanh rất nặng còn không sạch sẽ…” Hữu Xu cắt ngang hắn ta thao thao bất tuyệt oán giận, “Yên tâm, ngươi chỉ cần ngậm cái trứng gà này là được, thuốc bột và thịt heo bên trong không phải cho ngươi ăn, là cho cổ trùng ăn.” Lời còn chưa dứt đã dùng trứng gà chặn miệng lục hoàng tử. Lục hoàng tử muốn phun, phun không ra, muốn giãy dụa lại bị ngăn chặn tay chân, trong lòng miễn bàn bao nhiêu bối rối. Trong lúc kinh hãi, hắn cảm thấy trái tim một trận quặn đau, tựa như có một bàn tay đang tùy ý vuốt ve gõ đánh trong lồng ngực, dần dần, đau đớn bắt đầu dời đi, lại từ trái tim đi lên tới cổ họng, sau đó hóa thành ngứa ngáy từng chút từng chút một nhúc nhích ra bên ngoài. Không đúng, cảm giác này, cảm giác này như là có một con sâu ở trong cổ họng! Lục hoàng tử hai mắt trợn lên, càng muốn phun, bỗng nhiên cảm thấy đầu lưỡi tê rần, có cái gì đó trắng mịn dài nhỏ từ phía trên đi qua, cuối cùng chui vào trong vỏ trứng. “Được rồi, buông hắn ra đi.” Hữu Xu lấy trứng gà ra. Lục hoàng tử mới vừa đạt được tự do liền nằm úp sấp bên cửa sổ điên cuồng nôn, đứt quãng nói, “Mới, mới vừa rồi, đó là, cái gì vậy? Có phải, có phải có một con sâu từ trong thân thể ta đi ra ngoài hay không?” Nghĩ như vậy, quả thực sởn tóc gáy. Hữu Xu gõ vỡ vỏ trứng, dùng đũa kẹp ra một con sâu màu đỏ nấp trong thịt heo, nói, “Ngươi tự mình nhìn xem. Đây là tử cổ, bây giờ ta sẽ nuôi nó thành mẫu cổ, thông qua cảm ứng giữa mẫu tử có thể tìm ra người hạ cổ.” Lục hoàng tử nhìn chằm chằm con sâu dài vài lần, nôn càng thêm lợi hại. Thành vương với hắn ta đồng bệnh tương liên, không khỏi đi lên trước an ủi. Chờ thúc chất hai người giao lưu xong tâm đắc nôn sâu, Hữu Xu đã luyện hóa tử cổ thành mẫu cổ, một mặt lấy ra nghiệt kính tìm kiếm hung phạm, một mặt dùng chủy thủ cắt cổ trùng thành từng đoạn từng đoạn. Làm như vậy đặt trên người cổ trùng thì không có gì, nhưng nếu đổi thành con người, lại có thể nói là tàn nhẫn. Giết người bất quá là chặt đầu thôi, ngươi chẳng những không cho một cái thống khoái, ngược lại từng đao lăng trì, ai có thể chịu được? Không quá một khắc, người trong cung đã bị nghiệt kính chiếu rọi từng người một, Huyền Thanh và Thánh Nguyên đế đều không có dị trạng, hoàng hậu lại đau đến chết đi sống lại, lăn lộn khắp đất. Hoàng hậu này không phải ai khác, mà là muội muội Huyền Thanh, dựa vào uy danh của ca ca mà vào thái tử phủ, thời gian năm năm từ thị thiếp nho nhỏ đi đến vị trí chính phi, sau khi Thánh Nguyên đế lên ngôi lại được phong hoàng hậu. Thánh Nguyên đế đối với ả ngàn kiều vạn sủng, ngoan ngoãn phục tùng, hóa ra là bởi vì ả am hiểu cổ thuật. Đoạt mệnh cổ này ở Miêu Cương cũng có thể xem là cấp bậc cổ vương, chuyên dùng để khống chế thuộc hạ, một mẫu cổ có thể sinh hạ hơn trăm ngàn quả trứng, chờ số trứng đó ấp ra chính là tử cổ. Đổi một cách nói, chỉ cần hạ mẫu cổ vào trong cơ thể, hoàng hậu liền có thể có được hơn trăm ngàn con rối. Ả muốn ai chết, thì người đó phải chết, bất quá là động động tâm niệm mà thôi. Hiện giờ mẫu cổ đổi thành con trong tay Hữu Xu, con trong cơ thể ả tự nhiên thành tử cổ, mẫu cổ bị thương tổn đều chuyển lên trên người tử cổ, hơn nữa, chỉ cần mẫu cổ tử vong, tất cả tử cổ cũng sẽ đồng quy vu tận. Có thể thấy, khi Hữu Xu cắt mẫu cổ, ả phải thừa nhận thương tổn như thế nào. Tóc mai ả tán loạn, cả người đẫm máu, khàn cả giọng hô, “Đi tìm quốc sư, nhanh đi!” Chỉ tiếc mấy tên tâm phúc của ả đều bị hạ tử cổ, lúc này cũng đau không thể át, nào có chạy được nửa bước. Không chỉ như thế, đại thần tiền triều, tần phi hậu cung, thậm chí đại thái giám bên người Thánh Nguyên đế, đại cung nữ, lão ma ma cùng với thị vệ bên người, toàn bộ đều phát bệnh, nằm té trên mặt đất thống khổ kêu rên. Thánh Nguyên đế hoảng sợ, lập tức đi mời quốc sư, khuôn mặt vốn hắc khí lượn lờ càng có vẻ âm trầm. Huyền Thanh nào dám để Thánh Nguyên đế đa nghi biết tình huống chân thật, chỉ nói những người này trúng chú thuật, hẳn là bút tích của Thành vương. Khi Chinh Hòa đế chết từng nói ra một cái danh hào “quỷ y”, hắn liền thuận thế đem tội danh đặt trên đầu người này, lại chó ngáp phải ruồi. Thánh Nguyên đế vội vàng bảo Huyền Thanh giải chú, nhưng hắn nào có bản lĩnh kia, chỉ có thể ôm lấy muội muội phí công giãy dụa mà cứng rắn an ủi. Hữu Xu tuy rằng không phải người tốt, cũng rất ít khi lạm sát kẻ vô tội, diệt trừ hoàng hậu tất nhiên quan trọng, lại phải mang ngàn mạng người chôn cùng, chung quy có tổn thất lớn lao. Cậu cắn đứt đầu ngón tay đút máu cho mẫu cổ đứt thành mấy khúc, thân thể đứt rời của mẫu cổ chậm rãi khép lại, ngược lại còn trơn mượt hơn cả lúc trước. “Trước tiên thay những người đó giải tử cổ, lại trừ hoàng hậu không muộn.” Cậu chậm rãi nói. “Những người đó dưới sự điều khiển của hoàng hậu từng làm ra rất nhiều việc táng tận lương tâm, dù chết hết cũng không vô tội.” Cung vương xua tay. “Nhưng chung quy có một số người là vô tội. Chờ hoàng hậu rơi đài, mấy nanh vuốt bên người ả nên thanh toán như thế nào thì thanh toán như thế đó, không có quan hệ với ta.” Hữu Xu xách con sâu béo lên không ít, thở dài, “Các ngươi chỉ cảm thấy ta bóp chết một con sâu thực dễ dàng, không biết ta bóp chết lại là hơn một ngàn mạng người, chỗ nào có thể khinh suất như thế.” Nhưng mà ngay sau đó, bò cạp nhỏ ở cổ cậu ngửi được mùi cổ vương, lại lén lút dọc theo ống tay áo cậu bò lên, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai kiềm giữ mẫu cổ, một hơi nuốt sạch. Cùng lúc đó, hoànng hậu trong nghiệt kính kêu thảm một tiếng liền hồn bay lên trời, tai mắt mũi miệng chảy ra rất nhiều máu tươi, tướng chết cực kỳ đáng sợ. Nanh vuốt của ả cũng khó trốn một kiếp, sôi nổi hộc máu mà chết, không quá mấy giây, trong cung đã máu chảy thành sông, tử khí tràn ngập. Huyền Thanh thấy muội muội không giãy dụa nữa còn tưởng rằng ả tốt rồi, nào ngờ chớp mắt liền thành một người chết, không khỏi cực kỳ bi thương, ngửa mặt lên trời thét dài. Thánh Nguyên đế rút lui vài bước, biểu tình kinh sợ. Chỉ một cái chú thuật đã giết hơn một ngàn người, đạo hạnh của thuật sĩ sau lưng Thành vương chỉ sợ cao hơn xa Huyền Thanh. Quen biết lâu như vậy, gã còn chưa bao giờ thấy Huyền Thanh chật vật như thế. Nếu người nọ muốn giết mình, chẳng phải dễ dàng ư? Thánh Nguyên đế rốt cuộc biết sợ hãi, run giọng nói, “Quốc sư, hiện tại không phải là lúc bi thương, nhanh chóng tìm ra hung phạm phía sau màn báo thù cho hoàng hậu mới là quan trọng.” Người này một ngày không chết, gã một ngày không được yên giấc. Huyền Thanh nhanh chóng khôi phục lý trí, ôm muội muội lên trên giường chỉnh lý dung nhan, kiên định nói, “Xin Hoàng Thượng yên tâm, bổn tọa nhất định tìm ra yêu nhân bầm thây vạn đoạn!” Người nọ tất là theo Thành vương cùng vào kinh, hắn cũng không có tinh lực lần lượt đi tìm từng người, chỉ cần giết hết đám người Thành vương. Về phần lễ tang của muội muội, còn phải chờ sau khi hoàng thượng lên ngôi rồi lại nói. Trong nghiệt kính, khuôn mặt dữ tợn của Huyền Thanh chậm rãi nhạt đi, chọc cho mấy người Cung vương cười nhạo không thôi. Lục hoàng tử lại cười không nổi, trận quyết đấu hôm nay đã nghiêm trọng vượt qua năng lực thừa nhận tâm lý của hắn. Hiện tại đừng nói ngang hàng tương giao với thiếu niên, dù hắn liếc nhìn cậu ta một cái cũng thấy kinh hồn táng đảm. Nhưng mà lòng hiếu kỳ cuối cùng cũng áp chế cảm giác sợ hãi, làm hắn nâng mắt trộm dò xét thiếu niên, chỉ thấy đối phương đang nâng con bò cạp nhỏ kia làm bộ muốn đánh, khi đầu ngón tay hạ xuống lại thân mật vạn phần mà gảy gảy đuôi nó, thở dài nói, “Tiểu Hạt, ngươi lại gây họa rồi! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn ăn cổ vương thì ta nuôi cho ngươi, đừng nhặt mấy thứ hoang dã đó, không sạch sẽ.” Mới vừa nói mạng người nặng nhất chính là ai? Hiện tại giây lát quên đến sau đầu là ai? Trong lòng lục hoàng tử lạnh run, có hiểu biết đại khái với tính tình nửa chính nửa tà, vô tư tới vô tâm của thiếu niên, lại càng không dám đi trêu chọc đối phương. Ban đêm, trả thù của Huyền Thanh đúng hạn mà tới, trong Cung vương phủ bỗng nhiên nhảy ra rất nhiều lệ quỷ mặt mũi hung tợn, gặp người liền giết, cùng hung cực ác. Nhưng ngay lập tức, pháp trận Hữu Xu bày ra liền phóng xạ ra kim quang, đâm vào trên người lệ quỷ làm bọn nó kêu thảm không ngừng, lăn lộn đầy đất. Đợi kim quang dần dần tán đi, Thành vương mang theo đèn lồng đi đến hành lang, cười nói, “Ta cho là cái gì, hóa ra đều là rối gỗ.” Lục hoàng tử sợ sợ đã thành thói quen, nhìn thấy mấy người gỗ rơi rụng khắp đất, lại xoay người nhặt lên một cái nhìn kỹ. Thủ đoạn của quốc sư quả thực bất phàm, có thể giao sinh mệnh cho vật chết, còn có thể sử dụng chúng nó, nói ra thật kinh thế hãi tục. Nhưng thiếu niên ứng đối lại cực kỳ thoải mái, giống như hắn ta bất quá chỉ là tên hề nhảy nhót. Hóa ra đây là chỗ dựa của Thành vương, hóa ra đây mới là phong phạm cao nhân chân chính. Khó trách ngay cả chư vị hoàng thúc cũng phải kính xưng cậu ta là “đại nhân”. Lục hoàng tử cảm thấy khiếp sợ, yên lặng lui tới một bên. Hữu Xu vốn còn cảm thấy không có gì, bất quá là chút chút tài mọn, nhưng sau khi thoáng nhìn thấy tay áo dính máu của chủ tử liền giận tím mặt, “Sao ngươi lại bị thương? Là vì bảo vệ ta sao?” Chẳng sợ biết rõ thực lực cậu cường hãn, mỗi khi gặp nguy hiểm, chủ tử vẫn sẽ ngay giây phút đầu tiên bảo vệ cậu trong lòng, ngược lại khiến cho chính mình mình đầy thương tích, khiến Hữu Xu vừa áy náy vừa đau lòng. Cậu vốn định chơi với Huyền Thanh một chút, hiện tại lại hoàn toàn mất kiên nhẫn, lôi kéo chủ tử trở về phòng xử lý vết thương, thề thốt, “Ngày đại điển đăng cơ, ta muốn Huyền Thanh ngũ lôi oanh đỉnh, không chết tử tế được!” Vài vị phiên vương ngươi xem ta, ta xem ngươi, cùng nhất trí mà thầm nghĩ: Ngụy quốc sắp biến thiên. Thánh nguyên đế triệu mấy người Thành vương vào kinh thành đến tột cùng là dụng ý gì, quyền quý cả triều đều trong lòng rõ ràng. Quý tộc mới nổi tất nhiên là ủng hộ cực lực, thế gia lâu năm, nhất là những thần tử năm đó bị cuốn vào sự kiện huyết tế lại đều âm thầm lắc đầu, chỉ chờ nhìn xem Thánh Nguyên đế và quốc sư có kết cục gì. Con rối mà quốc sư luyện hóa sau khi bị Hữu Xu diệt trừ thì bị phản phệ, nghỉ ngơi mấy ngày mới miễn cưỡng khôi phục nửa thành công lực. Lúc trước hắn ta cuồng ngạo như thế nào, hiện tại liền có cỡ nào chật vật, nhưng hắn ta được tâng bốc đã lâu, chỗ nào đồng ý cam tâm nhận thua, lại bắt đầu chuẩn bị dùng cấm thuật Mao Sơn tông tiêu diệt đám người Thành vương. Phát động cấm thuật cần chuẩn bị rất nhiều linh khí, hắn chỉ có thể áp chế lòng đầy sát niệm, âm thầm trù tính. Khi Thành vương đến kinh thành thì Chinh Hòa đế đã hạ táng, nửa tháng sau chính là đại điển đăng cơ của Thánh Nguyên đế. Huyền Thanh bấm đốt ngón tay hồi lâu mới chọn được ngày tốt, nào ngờ ngự liễn mới vừa đến thiên đàn, không trung liền cuồn cuộn mây đen. Đám tân quý lộ vẻ lo âu, chư vị cựu thần lại lục tục đi đến bên cạnh Thành vương, chắp tay hành lễ. “Tào mỗ bái kiến đại nhân, từ biệt nhiều năm, ngài dung nhan như trước, Tào mỗ lại già rồi.” “Đại nhân, đây là trưởng tử của bỉ nhân, năm đó ngài đến quý phủ xem xét, còn từng đưa cho hắn một lá bùa bình an.” Lại có một vị cựu thần tiến lên chào hỏi, cũng lôi nhi tử đã lên làm Binh Bộ Thị Lang đến, thúc giục, “Còn thất thần làm chi, nhanh hành lễ với đại nhân.” Sau khi huyết tế, Hữu Xu từng bị các vị thế gia đại tộc mời đi trừ yêu, kết được một ít thiện duyên. Cậu nhìn chăm chú thanh niên vài lần, gật đầu nói, “Ta nhớ rõ, năm đó hắn mới hai tuổi, chỉ lớn như vầy, mặc một bộ áo đỏ thẫm, giống như khối cầu.” Cựu thần thụ sủng nhược kinh, liên tục thở dài, “Đại nhân ngài trí nhớ thật tốt! Hắn hiện giờ không hề có chỗ tương tự khi còn bé, ngài lại liếc mắt một cái liền nhìn ra.” Binh Bộ Thị Lang năm nay vừa mới hai mươi hai cảm thấy kinh dị, cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên, thầm nghĩ lá bùa bình an được tổ phụ và phụ thân xem như đồ gia truyền hóa ra là vị này đưa, thật là nhìn đoán không ra! Lục hoàng tử cũng kinh hãi không thôi. Tất cả những người đến chào hỏi vừa rồi đều là cựu thần chân chính của Ngụy quốc, lại ở trong triều mấy chục năm, trong tay đều nắm thực quyền. Bọn họ có người quan hệ chặt chẽ, có người lại là đối thủ ngươi chết ta sống, lại đều khúm núm, kinh sợ trước mặt thiếu niên, thiếu niên đến tột cùng có lai lịch gì? Không, cậu ta hẳn không phải là thiếu niên gì đi? Gặp qua Lý đại nhân lúc hai tuổi, tính toán ít nhất cũng nên ba bốn mươi. Động tĩnh bên phía Thành vương, Thánh Nguyên đế sao có thể nhìn không thấy, lại bởi vì gãy răng cửa, không dám mở miệng, chỉ đành làm một thủ thế với Huyền Thanh, bảo hắn lập tức xua tan mây đen. Huyền Thanh ở thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ có thể triệu được một đám mây nhỏ, một đám đông nghìn nghịt trên đỉnh đầu đã sớm vượt qua lực khống chế của hắn. Hắn tiến lên vài bước, thấp giọng khuyên nhủ, “Hoàng Thượng, mưa to buông xuống, ngài vẫn là ngày khác làm đại điển đăng cơ đi?” Thánh Nguyên đế đợi hai mươi mấy năm mới chờ được ngày này, chỗ nào đồng ý đổi, bước nhanh lên trên thiên đàn, che miệng nói, “Mưa to buông xuống, hết thảy giản lược, tức khắc vang chuông trống nhạc làm lễ tế thiên!” Huyền Thanh làm tế ti, chỉ đành đuổi theo. Mắt thấy mây đen trên không trung càng lâu càng dày, còn mơ hồ có tiếng sấm lẫn lộn ở giữa, triều thần dưới thiên đàn đều đã tâm hoảng ý loạn, vừa nghe quốc sư kêu “quỳ”, liền bịch một tiếng quỳ xuống. Chỉ mỗi mình mấy người Thành vương còn đứng, có vẻ phá lệ bắt mắt. Thiếu niên được Thành vương bảo hộ ở bên người bấm đốt ngón tay, nâng giọng nói, “Cơ Đông Lâm, ngươi là mệnh giao long tàng uyên, không có số mệnh cá nhảy long môn. Thiên đàn ngươi không tế được, long bào không mặc được, ngôi vị hoàng đế không ngồi được. Nếu ngươi chủ động thiện vị còn có thể giữ được một cái mạng, nhất định muốn nghịch thiên mà đi ắt gặp vận rủi!” Dứt lời chỉ tay sang bên cạnh, giọng điệu chuyển lạnh, “Huyền Thanh, ngươi ám toán bản tôn, bản tôn liền cho ngươi một cái thống khoái.” Quyền quý mới nổi đều là phe ủng hộ Thánh Nguyên đế, nghe lời ấy sôi nổi đứng lên trách cứ, cấm vệ quân thì rút ra bội đao muốn chém đầu thiếu niên. Nhưng chớp mắt sau, tay áo cậu tung bay phất ra mấy lá bùa, bắn về phía quốc sư trên thiên đàn, ở trên đỉnh đầu hình thành một cái ngũ lăng pháp trận. Ánh sáng tím trong pháp trận đại thịnh, lại dẫn tia chớp trên bầu trời xuống, liên tục đánh vào quốc sư. Bùm bùm một trận, chỗ quốc sư vốn đứng thẳng chỉ còn lại một đám bụi đen, mà Thánh Nguyên đế chỉ cách hắn có vài thước lại lông tóc không tổn hại. Mới, mới vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Nhóm tân quý một người ngơ ngốc hơn một người, cấm vệ quân cũng trợn mắt há hốc mồm, ngay cả bội đao trong tay cũng cầm không được. “Chết? Bị sét đánh chết?” Thánh Nguyên đế sợ tới mức lui vài bước, sau đó từ trên chín trăm chín mươi chín bậc thang ngã nhào, ngã đến tan xương nát thịt. Mọi người đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, lại thấy thiếu niên tay áo tung bay phất phất tay áo, đuổi đi mây đen đầy trời, khiến ánh nắng màu da cam chiếu nghiêng xuống, cuối cùng chỉ vào lục hoàng tử, từng câu từng chữ nói, “Ngươi, đi lên đăng cơ.” “Ngươi đi lên đăng cơ”, năm chữ đơn giản mà lại khí phách cỡ nào, lục hoàng tử lại không dám đáp. Nhưng chư vị hoàng thúc đứng ở phía sau thiếu niên lại cười nhạt hành lễ, miệng nói “Thánh Thượng”. Ngay sau đó, nhóm quyền quý lâu năm bất luận mượn sức như thế nào cũng không liếc hắn thêm một cái lục tục quỳ gối, cam tâm tình nguyện mà thần phục. Không cần long bào trên thân, càng không cần di chiếu của phụ hoàng, chỉ cần một câu của người nọ, hắn có thể một bước lên mây, đây là loại quyết đoán như thế nào, lại là uy vọng như thế nào? Lục hoàng tử vô tri vô giác đi lên thiên đàn, nhìn lại, người nọ đã dắt Thành vương đi xa, cả Cung vương, Túc vương, Tĩnh vương, Ly vương, cũng đều biến mất không thấy, giống như đây chỉ là một cảnh mơ hoang đường. Nhưng hắn nhìn dưới chân cháy đen, tinh tường ý thức được đây không phải là mộng, thiếu niên đã từng tới, lại lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Lưỡng Giang quả nhiên là một mảnh niết bàn, cũng là cấm thổ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]