Tiếng kêu thảm thiết của thái hậu càng ngày càng thấp, hoàng đế vốn còn đang hỏi cái gì là “phu độc”, dần dần cũng mất tiếng. Trong sương mù đen đặc, có một tiếng bước chân trầm ổn mà lại thong thả quanh quẩn trong màng tai mọi người, lộp cộp lộp cộp, từ xa tới gần. Trong thời khắc khẩn cấp như thế, người đó lại giống như lững thững nơi sân vắng, đi băng băng tới tiền thính, dễ dàng đẩy ra cửa điện bị yêu lực cấm phong.
Tiếng mở cửa ken két hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong điện, cũng khiến tiểu yêu canh giữ ở bên ngoài sợ hãi. Chúng nó đang muốn chạy vào thăm dò tình huống, lại thấy từng đám từng đám sương mù đen đặc đập vào mặt mà đến, giây lát liền khiến yêu lực của chúng nó hoàn toàn biến mất, cả người xụi lơ.
Bất luận là mọi người trong điện hay là chư yêu ngoài điện, đối với tình huống quanh mình đều hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ đợi vận mệnh sắp đến. Ước chừng ba khắc sau, sương mù cuối cùng dần dần tán đi, lộ ra tình huống chân thật ở linh đường. Người duy nhất có thể đứng thẳng là quỷ y, có điều bộ dáng cậu hiện tại cũng thực chật vật, một thân cẩm bào thuần trắng bay phất phơ dưới gió lạnh, nhưng làn da lộ ở bên ngoài lại nhiễm một lớp màu sắc tối như mực, càng khiến hai mắt cậu vừa to vừa tròn, tròng trắng mắt vừa trắng vừa sáng.
Nói thành thật, bộ dáng này của cậu quá buồn cười, nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344481/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.