Thuần đế lúc thì kiêu ngạo ương ngạnh, lúc thì thành thật bổn phận, Lưu Ôn đã sớm thấy không đúng, nhưng mà không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng gã là người bắt nạt kẻ yếu, hơi chút hù dọa hù dọa liền héo. Nhưng tướng quân vừa hỏi, hắn ta mới mơ hồ ý thức được, một người bất luận giỏi thay đổi như thế nào, thì ánh mắt chung quy sẽ không thay đổi.
Nhưng mà Thuần đế thì khác, lúc kiêu ngạo ương ngạnh thì trong mắt tràn ngập không sạch sẽ, mặc dù bộ dạng có xinh đẹp nữa cũng làm người ta sinh chán ghét; bỗng nhiên an tĩnh một khắc, cặp mắt kia giống hệt bầu trời xanh được tẩy rửa, loang loáng một mảnh trong suốt. Lúc này cậu nhìn thực khiếp sợ, còn có chút bàng hoàng bất lực, vô cùng chọc người ta yêu thương. Nói thành thật, có một vài lần, dù Lưu Ôn cảm thấy cậu làm sai, cũng không nỡ chỉ trích.
Mạnh Trường Dạ thấy quân sư có cùng cảm thụ với mình, vội vàng hỏi, “Ngươi cũng đã nhìn ra à?”
“Tướng quân, ta biết bộ dạng Thuần đế xinh đẹp, hơn nữa nhu thuận lên quả thật rất khiến người ta thương tiếc, quê mùa như ngài nhìn thấy không khỏi có chút ý nghĩ. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngài trước, bộ dạng đó của hắn rất có thể là giả vờ, mục đích chính là mê hoặc chúng ta, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.” Lưu Ôn cầm một cây gậy chọc chọc lửa trại, trên mặt ngưng trọng. Tướng quân dường như đã bị mê hoặc.
“Nếu hắn không phải giả vờ thì sao?” Mạnh Trường Dạ còn chưa từ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344459/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.