Tuy rằng thất hoàng tử bán thân bất toại, nhưng không có biến thành phế nhân, tất cả việc vặt hằng ngày đều là tự mình xử lý, bao gồm tắm rửa mặc quần áo vân vân, cũng bởi vậy luyện thành một đôi tay cực kỳ cường kiện. Hữu Xu mang tâm tình phức tạp nhìn hắn đi ra từ trong thùng tắm, chậm rãi lau sạch sẽ hai chân không hề có tri giác của mình, sau đó mệnh lệnh thái giám vào rót nước.
“Bộ dạng này của ta có phải thực đáng sợ hay không?” Hắn chỉ vào hai chân cực kỳ tái nhợt gầy yếu, đã phô bày ra dấu hiệu héo rút của mình, ra vẻ thoải mái hỏi.
Hữu Xu ngồi xổm bên cạnh bình phong nhìn hắn, nghe lời ấy vội vàng lắc đầu, phát ra tiếng hừ nhỏ cực kỳ nặng nề. Sao lại cảm thấy đáng sợ chứ? Đau lòng còn không kịp.
“Đây là sắp khóc nhè sao?” Thất hoàng tử ôm chó con vào trong ngực, dùng hai má cọ cọ cái đầu lông xù của cậu, lại dùng chóp mũi đỉnh đỉnh chóp mũi ướt sũng của cậu, an ủi, “Đừng khổ sở, hết thảy đều sẽ khá hơn.”
Hữu Xu ư ử kêu hai tiếng, một cái chân trước tựa như vô ý mà đặt lên cổ tay chủ tử, trộm thăm dò mạch đập hắn. Cách lúc hắn trúng độc đã qua rất nhiều năm, xem từ mạch tượng, thân thể hắn thực suy yếu, một hồi phong hàn cũng có khả năng đòi mạng. Nhưng Hữu Xu lại không biết đến tột cùng là hắn trúng độc gì, cũng không có cách nào phối ra giải dược tương ứng, mà thuốc giải độc bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344444/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.