Chương trước
Chương sau
Thái giám tổng quản Ngụy Sâm tới vô cùng đột ngột, một đám người trùng trùng điệp điệp, nhưng lại không có người gác cửa đến báo tin, làm hại quan viên Lại bộ không hề chuẩn bị, chỉ đành mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn đem toàn bộ mấy rương công văn đọng lại đã lâu mang đi. Tuy rằng đã sớm biết tiểu Triệu huyện lệnh ở nơi nào, Ngụy Sâm vẫn giả vờ giả vịt tìm người tới hỏi hỏi.
Dựa theo quy củ, phàm là quan viên vào kinh báo cáo công tác, đều phải để lại địa chỉ liên lạc ở Lại bộ, để ngừa công sự đưa xuống lại tìm không thấy người. Đám quan viên lớn nhỏ trước kia tâm cao khí ngạo, ở trước mặt Ngụy Sâm thì chẳng là gì cả, cúi đầu khom lưng nịnh hót một đống lời hay, lúc này mới đưa địa chỉ qua, lại nhét một cái hà bao nặng trịch, hỏi thăm trên triều xảy ra chuyện gì.
Ngụy Sâm tiếp nhận địa chỉ liền phất tay áo bước đi, đối với hà bao kia cũng không thèm nhìn tới, trên mặt một vẻ lạnh nhạt. Ra khỏi nha môn Lại bộ, hắn không dựa theo địa chỉ đi đến ngõ nhỏ, ngược lại trực tiếp đến nhà Triệu Hữu Tài, giống như đối với hành tung của tiểu Triệu tuyện lệnh như lòng bàn tay.
Khi đó, Triệu Hữu Tài đang ngoan độc nói, từng câu từng chữ đều đâm vào tim, “Triệu Hữu Xu, đừng tưởng rằng thi đậu Trạng Nguyên liền một bước lên trời, có tin ta lập tức có thể đạp ngươi xuống không? Bất quá chỉ là một tiểu quan thất phẩm nhỏ bé, cũng dám đối nghịch với ta. Ta là thiên quan, trong tay khống chế tiền đồ của tất cả quan viên Đại Dung quốc. Nếu ngươi không theo ý của ta, liền không chỉ đơn giản là giam báo cáo công tác như vậy đâu. Nếu ta thật sự động tay, lúc bình xét cấp bậc định cho ngươi bậc đinh, đưa tới Lĩnh Nam, Thục Châu, Tương Tây, ngươi cứ nhìn xem mình còn có thể sống bao lâu.”
Mấy châu phủ trong miệng hắn là nơi lưu đày phạm nhân ở Đại Dung quốc, hoàn cảnh ác liệt, dân phong bưu hãn, con đường gian nguy, chớ nói ngồi vững quan chức, có thể còn sống đến nhậm chức hay không cũng còn là ẩn số. Quan viên bị phái đến những chỗ này, hoặc là không tiền không thế, hoặc là đắc tội quyền quý, vừa đi chính là cả đời, rất ít có người có thể còn sống trở lại kinh thành.
Hữu Xu biết rõ nội tình, nhưng cũng không chút sợ hãi. Bằng hữu tốt nhất (đương nhiên chỉ là cậu đơn phương nhận định) chính là Diêm La vương chưởng quản địa phủ, cậu sợ cái gì cũng không có khả năng sợ chết. Buông xuống tách trà đã sớm nguội lạnh, cậu đang muốn từ chối, lại nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó đại quản gia Triệu phủ chạy vào, run giọng nói, “Lão gia, thái thái, đại thiếu gia, bên ngoài có một vị công công đến, nói là phụng ý chỉ Hoàng Thượng đến triệu tiểu thiếu gia vào cung yết kiến.”
“Ngươi nói cái gì?” Biểu tình âm ngoan mà lại đắc ý của Triệu Hữu Tài biến thành không dám tin. Bất quá chỉ là một quan tép riu thất phẩm, lại khiến cho Hoàng Thượng tự mình triệu kiến, là vì chuyện gì?
Hữu Xu cũng kinh ngạc giống vậy, đi đến hành lang xem xét, quả nhiên nhìn thấy một thái giám mặt trắng, tướng mạo âm nhu, khí độ bất phàm vội vàng đi tới, nâng giọng nói, “Phía trước chính là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu chăng?”
“Đúng là tại hạ.” Hữu Xu đi xuống bậc thang chắp tay.
“Đại nội tổng quản Ngụy Sâm kiến quá Triệu đại nhân. Hoàng thượng có chỉ, triệu Triệu đại nhân vào cung, mời Triệu đại nhân theo nô tài đi một chuyến.” Ngụy Sâm lập tức hoàn lễ, thái độ vô cùng cung kính. Hắn quản hạt nội vụ trong cung, tuy nói chỉ là quan hàm tứ phẩm, nhưng bởi vì được Hoàng Thượng trọng dụng, địa vị cũng không kém hơn quan to nhất phẩm. Lục bộ thượng thư thấy hắn còn phải cúi đầu khom lưng, nịnh hót không ngừng, nhưng tới trước mặt tiểu Triệu huyện lệnh, lại hạ tư thái xuống cực thấp, mỗi tiếng nói cử động đều rất cẩn thận.
Hữu Xu không hề phát hiện, Triệu Hữu Tài lại là kẻ thành tinh, thực nhanh liền ngửi ra việc khác thường. Lần này Triệu Hữu Xu vào cung, chỉ sợ không phải chuyện xấu, mà là được Hoàng Thượng coi trọng. Nếu Hoàng Thượng coi trọng cậu, báo cáo công tác đè ở Lại bộ cũng liền mất tác dụng, uy hiếp của mình cũng thành chê cười từ đầu đến đuôi. Như thế, tính mạng một nhà già trẻ của mình nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ quả thực phải trả hết gia sản cho cậu ta?
Khi Triệu Hữu Tài cực độ không cam, ngũ tạng thiêu đốt, Hữu Xu đã đi theo Ngụy Sâm. Nhị lão gia, nhị phu nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liên tục oán giận nhi tử làm việc không rõ ràng. Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, nhìn xem Triệu Hữu Xu từ trong cung trở về là quang cảnh gì. Nếu cậu được Hoàng Thượng trọng dụng, chuyện gia sản lại càng không dễ giải quyết, nếu bị răn dạy, có lẽ còn có thể hành động một phen.
Ngụy Sâm tự mình đi mời tiểu Triệu huyện lệnh, lại phó thác mấy rương công văn cho đồ đệ, để hắn ta mang đến Kim Loan điện. Vài thái giám thân cường thể tráng khiêng rương đi vào, hành lễ xong liền chỉnh tề đặt giữa đại điện, tiện cho văn võ bá quan và Hoàng Thượng xem rõ ràng minh bạch.
Lại bộ thượng thư tập trung nhìn vào, nhất thời mồ hôi chảy như thác. Chỉ thấy trên vài cái rương phân biệt dán giấy niêm phong, trên giấy niêm phong có viết chú thích. Một cái chú thích trong đó là như vầy: ngân lượng đã thanh toán, có thể đưa cho Lưu đại nhân phúc đáp; lại có một cái viết: tiền giao hơn một nửa, còn xem xét lại; một cái cuối cùng dùng chu phê* bắt mắt: cự tuyệt không giao tiền, giam vô hạn!
*Chu phê: ngày xưa quan phủ thường dùng bút màu son để phê công văn, gọi là “chu phê”.
Các vị đại thần đều từng làm báo cáo công tác, bình xét cấp bậc ở Lại bộ, thấy tình cảnh này tự nhiên hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Không chỉ Lại bộ có quy củ này, những bộ khác cũng đều như thế, cho bạc dễ làm việc, không cho bạc liền chỉ có một chữ —— kéo dài. Xem ai kéo dài chết ai trước.
Nhưng mà loại quy củ này trái với luật pháp, quốc pháp không dung, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, đều không thể nói ra miệng, nếu không chính là ăn hối lộ trái pháp luật, nguy hại xã tắc, tội danh trọng đại. Bọn họ vốn tưởng rằng những quan viên Lại bộ đều có biện pháp ứng phó quan trên kiểm tra, khi tiên hoàng tại vị không phải là không có chuyện gì sao? Lại không ngờ Ngụy Sâm vừa đi liền lấy ra bằng chứng, sau đó chói lọi mà đặt trên Kim Loan điện. Không hổ là đại nội đệ nhất tổng quản, không hổ là tâm phúc Hoàng Thượng nể trọng nhất, quả nhiên có có chút tài năng!
Nếu bọn họ biết Ngụy Sâm không phải là phàm nhân, vả lại khi vào quan nha Lại bộ dùng thủ thuật che mắt, khiến quan lại trở tay không kịp, cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
Tân hoàng rời khỏi ngự tòa, chậm rãi đi xuống, đầu tiên là đi quanh rương hai vòng, sau đó mới dừng lại trước cái rương cuối cùng, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng càng thêm sâu không lường được. Hắn nhẹ nhàng bóc giấy niêm phong ra, chắc chắn nói, “Giam vô hạn, xem ra báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh ngay ở bên trong đi?”
Đừng mở, ngàn vạn lần đừng mở! Lại bộ thượng thư lấy tay che mặt, âm thầm hò hét. Giấy niêm phong thì không có gì, nói mấy câu có thể qua loa tắc trách cho qua, hỏng là hỏng ở việc trong rương còn đặt một quyển sổ, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại những quan viên đến báo cáo công tác giao bao nhiêu bạc, đưa bao nhiêu trân bảo, không chịu giao bạc là bối cảnh lai lịch gì, cho thượng thư đại nhân vừa xem là hiểu ngay, rồi dựa theo ngân lượng nặng nhẹ mà phúc đáp cấp bậc, an bài công sự. Không chịu giao bạc thì kéo dài một năm nửa năm; còn không giao luôn, những quan viên không có bối cảnh lai lịch gì liền giống như phạm nhân, bị sung quân đến nơi khổ hàn chịu tội.
Chính bởi vì khống chế con đường thăng chức của quan viên các nơi, quan viên Lại bộ mới được cái danh hiệu uy phong lẫm lẫm —— thiên quan.
Ý niệm của Lại bộ thượng thư hiển nhiên không cách nào ngăn cản tân hoàng. Hắn đã mở rương ra, lấy ra một quyển sổ sách lật xem, trên mặt không chút biểu tình, màu mắt cũng tối đen khó lường. Các vị quan viên sôi nổi cúi đầu, có mấy người tim đập nhanh nghĩ ngợi: ngay cả sổ sách cũng đặt ở bên trong, là ngại mình chết không đủ nhanh hả? Thuộc hạ của Lưu đại nhân làm ăn cái gì không biết? Có thể nào lại để Ngụy Sâm tìm ra được thứ đòi mạng như thế?
Vẫn là câu nói kia: người đấu không lại quỷ. Cái gọi là quỷ sợ ác nhân, cũng phải nhìn xem quỷ kia đến tột cùng là cấp bậc gì.
Trong tiếng hít thở nặng nhọc liên tiếp, tân hoàng lật xong sổ sách, thấp giọng bình luận, “Thú vị. Trẫm trăm triệu lần không ngờ được, Lại bộ bình xét cấp bậc lại là lấy tiền bạc nhiều ít và bối cảnh nặng nhẹ làm căn cứ. Nhiều tiền liền cho bậc giáp, ít tiền liền cho bậc đinh, không có tiền liền giữ lại ở kinh, chờ xử lý. Các ngươi xem quan viên các nơi thành cái gì? Dê béo đợi làm thịt chăng? Xem trẫm trở thành cái gì? Đồ ngốc có thể tùy ý lừa gạt lừa gạt à? Người có khả năng thì bị các ngươi hãm hại, người vô năng ngược lại hoành hành, thế nên quan viên các nơi văn lam vũ hi*, mộc hầu y quan**, thượng bất năng khuông chủ, hạ vong dĩ ích dân***, đều là hạng ngồi không ăn bám. Cứ thế mãi, dân chúng Đại Dung ta như thế nào không phản? Ngai vàng Đại Dung ta làm thế nào không vong?”
*Văn lam vũ hi: quan viên truy cầu xa hoa, tham lam thành tính.
**Mộc hầu y quan: khỉ mặc quần áo mũ mạo, chung quy không phải người thật, thường dùng để châm chọc người dựa vào thế lực ác mà có được quyền lực.
***Thượng bất năng khuông chủ, hạ vong dĩ ích dân: trên không thể giúp đỡ hoàng thượng, dưới không có ích với dân chúng, là người vô năng chiếm chức vị nhưng không làm việc.
Hắn càng nói càng giận không thể át, đưa tay nện quyển sổ trên mặt Lại bộ thượng thư. Chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, trán Lại bộ thượng thư nhiều thêm một dấu đỏ, còn có một dòng máu mũi uốn lượn chảy xuống, có thể thấy tân hoàng dùng bao nhiêu sức lực. Lão lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, cả người run lên, mồ hôi lạnh đầm đìa bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Một thái giám nhanh chóng nhặt sổ sách lên, nhẹ nhàng phủi sạch sẽ, lĩnh ý của Hoàng thượng đưa cho các quan lại truyền xem.
Tân hoàng cũng không cần người khác hỗ trợ, khom lưng xuống cẩn thận tìm kiếm, thật vất vả ở dưới đáy rương tìm ra báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh, mở ra xem.
“Lưu đại nhân, trước đó ngươi nói cái gì còn nhớ rõ không?” Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng.
“Dám, dám xin hỏi Hoàng Thượng, ngài chỉ câu nào ạ?” Lại bộ thượng thư đã sắp bị dọa đến tê liệt. Tân hoàng vừa thượng vị liền chém mấy trăm quan viên, ngoại trừ Lại bộ và Hộ bộ, trong triều ngoài triều đều nghiêm túc thanh lọc, được cái danh hiệu Diêm Vương sống. Lúc hắn lạnh mặt, cau mày đã đủ làm cho người ta sợ hãi, hiện giờ khóe môi hơi hơi mang ý cười, sao lại càng thêm đáng sợ vậy?
“Ngươi nói tại sao ngươi giam báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh?”
“Vi thần nói, vi thần nói báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh không hợp quy tắc, chi bằng trả về viết lại.” Lại bộ thượng thư vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh, trong lòng bất ổn, kinh hoàng bất định. Việc hôm nay đều là do báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh dẫn tới, sớm biết như thế, bình cho cậu ta bậc giáp, tức khắc phúc đáp là được, hà tất giữ mãi không buông? Nói cho cùng, vẫn phải trách Triệu Hữu Tài kia ngu xuẩn! Ân ân oán oán trong nhà họ thì tự mình giải quyết là được, vì sao đem người khác mượn dao giết người?
Nghĩ vậy, Lại bộ thượng thư căm thù Triệu Hữu Tài đến tận xương tuỷ, nhưng hối hận thì cũng đã muộn, chỉ có thể cầu nguyện báo cáo công tác của Triệu Hữu Xu thật sự không hợp quy tắc, tội trạng của mình có thể ít đi một cái.
Nhưng mà không như mong muốn, xem Hoàng Thượng trong tức giận lại còn toát ra ý thưởng thức, các vị đại thần đã đoán được, báo cáo công tác của vị Triệu huyện lệnh này chẳng những phù hợp quy tắc, vả lại còn cực kỳ phấn khích. Quả nhiên, sau khi tân hoàng duyệt qua liền đem một xấp hồ sơ thật dày đưa cho các quan viên truyền xem, chính mình thì trở về ngự tòa, không nói lời nào.
Mấy quan viên vốn còn nửa tin nửa ngờ, xem xong hồ sơ tất cả đều trầm mặc, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ sợ hãi cảm thán. Không hổ là thiên tài mười tám tuổi liền đậu Trạng Nguyên, vị Triệu huyện lệnh này văn chương văn hoa, miệng phun châu ngọc, từ mỗi cái phương diện dân sinh, thương nghiệp, nông nghiệp, trị an, thuỷ lợi, trình bày chiến tích của mình, lại tổng kết ưu điểm và khuyết điểm. Cậu ta dùng từ nghiêm cẩn, ăn khớp phân minh, tự thuật khách quan lại không thiếu vẻ đẹp đẽ động nhân, có thể nói là chuẩn mẫu trong báo cáo công tác.
Dù tìm quan lại tinh thông nghiệp vụ nhất trong Lại bộ đến, cũng không viết ra được báo cáo càng toàn diện, càng quy phạm, càng ưu tú hơn. Mà Lưu đại nhân nói báo cáo của cậu ta “không hợp quy tắc”, hiện tại nghe vào quả thực là trò cười cực lớn. Không thu được tiền liền nói rõ, hà tất vu oan hãm hại, hủy con đường làm quan của người ta?
Thái giám thu hồi phần báo cáo này, muốn giao cho Hoàng Thượng, lại thấy đối phương phất phất tay áo, trầm giọng nói, “Để Lưu đại nhân cũng xem một cái. Cái gọi là báo cáo công tác ‘không hợp quy tắc’ của ông ta đến tột cùng là bộ dạng thế nào.”
Lại bộ thượng thư tiếp nhận báo cáo xem kỹ, cực lực muốn tìm ra một chỗ sai sót, cuối cùng không như mong muốn, trong lòng hiểu rõ mình xong rồi, quả nhiên là một chút lấy cớ cũng không có.
Tân hoàng sai người mở vài cái rương còn lại ra, lấy ra một quyển sổ truyền đọc, xa xăm nói, “Dân là gốc rễ của quốc gia, củng cố gốc rễ của quốc sẽ tu lòng ái quốc của dân. Người làm quan lo nước lo dân, không quên tâm nguyện thuở ban đầu, vẫn luôn giữ như thế. Tốt, nói tốt! Đại Dung quốc ta cuối cùng còn có một vị quan tốt cúc cung tận tụy đến chết mới ngừng.”
Đây là lời kết thúc trong báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh, Hoàng Thượng lấy ra nhiều lần ngâm tụng, có thể thấy vô cùng thưởng thức, xem chiến tích này, càng khiến phần lớn quan viên xấu hổ. Mọi người sôi nổi cúi đầu, biểu tình xấu hổ.
Tân hoàng nhìn xuống dưới triều, tiếp tục nói, “Nước mạnh dân giàu, nước cường hào sĩ giàu (“sĩ” có thể là học sĩ, hoặc binh sĩ); nước miễn cưỡng tồn tại, đại phu giàu; nước vong đạo, thương phủ giàu; trên giàu thì dưới nghèo. Nhìn chung lịch sử, tự xét lại thân mình, các ngươi nói một chút xem, Đại Dung ta đến tột cùng là nước mạnh, nước cường hào, nước miễn cưỡng tồn tại, hay là nước vong đạo?”
Những lời này ai dám đáp? Nhưng mà ngẫm lại dân chúng chết đói, chết đuối, chết hạn, chết oan, lại nhìn nhìn quan viên và sĩ phu giàu đến chảy mỡ, đáp án đã không nói mà rõ.
Tân hoàng vỗ mặt bàn, đang muốn mở miệng, chợt nghe ngoài điện truyền đến một âm thanh trong trẻo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nếu như còn không mạnh mẽ chỉnh đốn lại trị, Đại Dung ta chắc chắn trở thành nước vong đạo!”
Shhh, đến tột cùng là tên đầu gỗ nào không muốn sống, dám nói lời như thế? Đủ loại quan lại sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên thân mặc quan bào thất phẩm, không, có lẽ là thiếu niên? Rảo bước tiến vào. Cậu ta mặt như quan ngọc, sắc tựa hoa xuân, da trắng môi đỏ phối với cặp mắt mèo lấp lánh, nhìn hoàn toàn không giống mệnh quan triều đình, ngược lại như công tử được chiều chuộng nhà ai trộm mặc quần áo đại nhân chạy đến. May mà cậu khí độ già giặn, ngưng trọng trầm ổn, ngược lại còn trấn áp được tràng cảnh.
Mọi người đầu tiên là nhíu mày, sau lại âm thầm gật đầu, dĩ nhiên đoán được thân phận người tới. Hóa ra Triệu huyện lệnh lại có bộ dạng như vậy? Khó trách có thể viết ra văn vẻ tài hoa như vậy, khó trách dám trả lời vấn đề muốn mạng kia, khó trách không chịu hối lộ Lại bộ, cố thủ thanh danh. Người trẻ tuổi cái gì cũng không sợ, đều có một loại tâm huyết “dám làm người trước”.
Khi mọi người cho rằng Triệu huyện lệnh tính cách chính trực, tính tình chất phác, lại thấy cậu ngẩng đầu nhìn tân hoàng ngồi ở ngự tòa, biểu tình không kiêu ngạo không siểm nịnh nháy mắt biến thành kinh ngạc, mê man, mừng như điên, quên nhìn đường dưới chân, bị thảm trải sàn thật nặng làm vấp chân, ngã một cái chỏng vó.
Khí độ già dặn, ngưng trọng trầm ổn cái gì, hóa ra đều là ảo giác! Các vị quan viên lấy tay che mặt, không nỡ nhìn thẳng.
Hữu Xu ở trong kinh đợi hơn nửa tháng cũng không thấy Hoàng Thượng chỉnh đốn lại trị, còn tưởng rằng hắn sợ những cẩu quan đó. Lòng dạ, thủ đoạn như vậy, hiển nhiên không có khả năng là chủ tử của mình, cũng chậm rãi chết tâm. Nhưng mà trước mắt, người mà cậu trông rồi lại trông, nhớ rồi lại nhớ, thế mà thật sự ngồi ở trên điện, khiến cậu vừa mừng vừa sợ, chân tay luống cuống.
Cậu lung tung đạp vài cái, lại bởi vì quá mức vội vàng, lại bị chân phải của bản thân vấp một cái, lần thứ hai ngã sấp xuống. May mà Ngụy Sâm theo sát sau đó bước nhanh đi lên nâng đỡ, mới cứu vớt tiểu Triệu huyện lệnh đang xấu hổ.
Hữu Xu vừa vội vàng chỉnh lý mũ quan và vạt áo, vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đã từng vô cùng quen thuộc, giờ phút này đang dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn kỹ mình. Hắn vẫn tuấn mỹ vô trù như vậy, khí chất lạnh băng nghiêm túc, giữa mi có khắc vài nếp nhăn thật sâu, là hàng năm nhíu mày gây nên.
Đây là chủ tử, rồi lại không phải chủ tử, gần như trong nháy mắt, Hữu Xu liền cho ra kết luận. Chủ tử sẽ không dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, chủ tử sẽ không thờ ơ khi mình ngã sấp xuống, trừ khi hắn đã quên hết thảy trong quá khứ.
Nghĩ vậy, Hữu Xu giống như gặp sét đánh, mắt chớp chớp, bĩu môi, liền chảy ra hai hàng nước mắt lớn như hạt đậu. Nhưng mà nghĩ rồi lại nghĩ, cậu lại bình thường trở lại. Chủ tử dù sao cũng không giống mình, lai lịch đặc biệt, có thể không cần đầu thai mà trực tiếp được trọng sinh. Mỗi một kiếp của hắn đều là mới tinh, độc lập, uống canh Mạnh bà, nước Vong Xuyên, tự nhiên không có ký ức mấy đời trước.
Không quan hệ, còn có thể trải qua một lần nữa, còn có thể sáng tạo thêm vô số hồi ức tốt đẹp, còn có thể theo đuổi hắn lại! Hữu Xu không ngừng cổ động mình, lúc này mới ngừng được nước mắt, nhưng mắt và mũi lại còn đỏ rực, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Quan viên ở trên triều khóc lớn đại náo có, la to có, nhưng đều là dưới tình huống bị oan khuất chỉ trích, hoặc cùng người khác đương trường biện luận, người không hiểu ra sao tự dưng bật khóc giống Triệu huyện lệnh thì ít càng thêm ít? A không, hiện tại cậu ta lại cười, đầu óc thật sự không có bệnh hử? Đám quan viên đồng loạt ghé mắt.
Tân hoàng cũng cảm thấy nghi hoặc, trầm giọng hỏi, “Người tới là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu sao? Thấy trẫm tại sao vừa khóc vừa cười?” Dứt lời, nếp nhăn giữa mày càng thêm khắc sâu.
Hữu Xu vội vàng dùng tay áo lau mặt, sau đó nhanh chóng ổn định mũ quan, phủi thẳng vạt áo, nửa quỳ hành lễ, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần đúng là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu. Vi thần ngưỡng mộ Hoàng Thượng đã lâu, nhất thời nhìn thấy thiên nhan, tất nhiên là kích động khó nhịn, mừng rỡ như điên, mong Hoàng Thượng thứ thần vô tội. Đều nói trăm nghe không bằng một thấy, Hoàng Thượng quả nhiên anh minh thần võ, hùng tài đại lược, một thân tính tình cương trực lay động trời cao, khiến càn khôn sơ định, xã tắc sơ ổn, vạn dân quy tâm, quả thật là phúc của Đại Dung, phúc của xã tắc, phúc của dân chúng! Vi thần thu hồi lời vọng ngôn trước đó, có Hoàng Thượng tọa trấn, Đại Dung ta sao lại là nước vong đạo, không quá ba năm năm năm, tất nhiên dân giàu nước mạnh, trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.”
Cậu vừa mở miệng chính là một phen ba hoa chích choè ca ngợi, không chỉ khen tân hoàng đến mức vành tai nóng lên, văn võ bá quan cũng đều cứng họng, xem thế là đủ rồi. Vốn tưởng rằng đó là một thanh quan tính cách chất phác ngay thẳng, lại không ngờ bất quá chỉ giây lát, lại trở thành nịnh nọt như thế, hai ba câu liền nuốt lại lời nói không muốn sống trước đó.
Cao, thật sự là cao mà! Dù là gian nịnh giỏi nhất trong triều, cũng không thể không dựng thẳng một ngón cái cho Triệu huyện lệnh.
Tân hoàng cau mày, trong lòng vô cùng rối rắm. Hắn biết tiểu Triệu huyện lệnh không phải là cái loại người bợ trên khinh dưới này, nhưng biểu hiện của cậu hôm nay thật sự là quá mức khác thường, quả thực giống như đổi thành người khác. Lo lắng có yêu ma quỷ quái xâm chiếm thân thể tiểu Triệu huyện lệnh, tân hoàng nhíu mày nhìn kỹ, rồi lại càng thêm hoang mang, không sai, người này đích thật là người hắn biết, không thể giả được.
Tuy rằng miệng cậu đầy lời nịnh nọt, nhưng biểu tình lại cực kỳ chân thành tha thiết, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng vui sướng, giống như rất là ngưỡng mộ mình. Nhưng thật sự là gặp quỷ, trẫm ở đất phiên nhiều năm như vậy không có tiếng tăm gì, ngoại trừ vài tâm phúc, ai biết trẫm là ai? Chẳng lẽ Hữu Xu có thể nhìn thấu thủ thuật che mắt của trẫm, nhận ra trẫm là Diêm La vương? Tân hoàng đầy nghi hoặc, lại không tiện dò hỏi, chỉ đành khoát tay nói, “Trên đất lạnh, đứng lên đáp lời đi.”
Hơi tạm dừng một khắc, hắn lại lấy từ trong tay áo ra một cái khăn lụa minh hoàng, đưa cho Ngụy Sâm, “Để Triệu huyện lệnh lau nước mắt.”
Chú ý, là “để” chứ không phải “giúp”, cái này tỏ vẻ mình không thể chạm vào một đầu ngón tay của Triệu huyện lệnh. Ngụy Sâm hiểu rõ, nhận khăn đi xuống dưới triều, thật cẩn thận mà đưa qua, “Triệu đại nhân, nhanh lau đi.”
Hữu Xu lung tung lau hai cái, tự nhiên mà nhét khăn lụa vào trong túi, lại không tính toán trả lại.
Ngụy Sâm muốn nói lại thôi, biểu tình rối rắm, chúng thần cũng đều không hẹn mà cùng thầm nghĩ: đồ của Hoàng Thượng, nếu như không nói một chữ “thưởng”, ngươi dám một mình ém đi? Lá gan cũng thật đủ lớn mà! Báo cáo công tác kia thật sự là ngươi viết sao? Trong báo cáo chúng ta nhìn thấy rõ ràng là một đại đại trung thần, lương thần, thanh quan, sao lên trên điện liền biến thành gian thần, nịnh thần, tham quan rồi? Hay là chỗ nào sai lầm?
Tân hoàng đặt nắm tay lên môi, che giấu biểu tình dở khóc dở cười của mình. Hữu Xu vừa đến, cái mặt nạ lãnh khốc của hắn liền mang không nổi, quả nhiên là khắc tinh trong số mệnh.
Hữu Xu không chút nào phát hiện mình làm sai chỗ nào, đang âm thầm đo lường ý của chủ tử. Dù sao thì theo chủ tử hai đời, đối với thủ đoạn làm việc của đối phương có chút hiểu biết, cậu biết chủ tử không phát tác thì thôi, vừa phát tác tất là lôi đình vạn quân. Trước đây buông tha Lại bộ không quản là bởi vì thời cơ chưa tới, hiện tại triệu mình đến khẳng định là chuẩn bị xuống tay.
Nghĩ vậy, Hữu Xu lập tức lấy ra chiết tử đã viết xong, giương giọng nói, “Hoàng Thượng, vi thần muốn buộc tội Lại bộ thượng thư Lưu đại nhân bảy bảy bốn mươi chín tội trạng, tội thứ nhất, ăn hối lộ trái pháp luật; tội thứ hai, mua quan bán tước…” Dứt lời lại dâng lên rất nhiều vật chứng.
Ngụy Sâm lập tức đem tấu chương và vật chứng đưa đến ngự tiền, đều là mấy ngày này tiểu Triệu huyện lệnh tự mình điều tra nghe ngóng thu hoạch. Cậu hạ mình với quan viên Lại bộ, làm bộ như bị bức bất đắc dĩ nói sẽ đi chuẩn bị tiền, rồi lại nói mình trí nhớ không tốt, mong các vị đại nhân nhất nhất ghi ra các khoản tiền thu. Quan viên Lại bộ tự xưng là thiên quan, làm việc càn rỡ, không chút do dự đem các loại danh mục khoản tiền viết ra giấy giao cho cậu, vả lại còn thuyết minh cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Loại đồ vật này đưa đến ngự tiền chính là bằng chứng như núi, không thể cãi lại. Mặt Lại bộ thượng thư trắng xanh, xanh tím, hận không thể hôn mê. Văn võ bá quan cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi lạnh như thác.
Tân hoàng nhìn như tức giận, trong lòng lại suy nghĩ không biên giới: đúng, đây mới là tiểu Triệu huyện lệnh mà trẫm biết, công chính liêm khiết, không sợ cường quyền, dám nói dám làm.
Hữu Xu vì chủ tử cam nguyện vượt lửa qua sông, muôn lần chết không chối từ, sao lại sợ hãi vài quyền quý? Cậu đem bảy tám quan viên ở mười chi Lại bộ đều buộc tội một lần, lúc này mới quỳ xuống kêu oan cho mình.
Tân hoàng thiếu chút nữa bước xuống, tự mình dìu cậu đứng lên, nhịn rồi lại nhịn mới ngăn đươc hai chân, trầm giọng nói, “Triệu huyện lệnh mau mau đứng lên. Việc tham ô ở Lại bộ trẫm tất nhiên sẽ tra rõ tận cùng. Người tới, gỡ mũ ô sa của Lưu đại nhân, giải vào thiên lao chờ thẩm!”
Các vị đại thần hoặc nhiều hoặc ít đều từng có liên quan với Lại bộ thượng thư, muốn giúp lão cầu tình, trong lúc nhất thời lại không tìm thấy lý do thích hợp, chỉ đành trầm mặc. Khống chế quốc gia mấu chốt ở chỗ lại trị, lại trị hủ bại thì mất nước vong quốc, đề cập đến nền tảng lập quốc, đề cập đến giang sơn, đều không phải là việc có thể lớn có thể nhỏ. Nếu tội danh mua quan bán tước, ăn hối lộ trái pháp luật của Lưu đại nhân được chứng thực, lăng trì xử tử cũng coi như nhẹ, sâu hơn nữa còn liên luỵ cửu tộc.
Chuyện diệt hết cửu tộc như vậy, ai dám trộn lẫn lung tung vào? Tất nhiên là trốn càng xa càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.