Chương trước
Chương sau
Cô nam quả nữ ở trong phòng ba khắc, người bình thường đều sẽ liên tưởng đến việc cẩu thả. Vì vậy, nhị thái thái cùng mấy vị chị em dâu khác mới có thể cho rằng hai người đã được việc, vả lại chờ xem đại phòng bị chê cười.
Khi cửu hoàng tử đến im ắng, bọn họ vốn cũng không biết, sau đó lại bởi vì sự kiện quỷ đánh tường, một đám người ở trong sân vòng vo hồi lâu, vừa hoá vàng mã cầu Bồ Tát vừa lấy gậy gộc đập gõ cửa tường, động tĩnh ầm ĩ vô cùng lớn, muốn không biết cũng khó. Vốn nghĩ rằng ngày mai đem tin tức Triệu Hữu Xu thu dùng thông phòng truyền đến tai cửu điện hạ, mới có thể nhìn thấy đại phòng bị chê cười, lại không ngờ điện hạ tới đúng lúc như vậy, lại trình diễn một màn bắt gian tại trận.
Việc vui này cũng càng lớn!
Đừng nói các phòng phái nhân thủ đi hỏi thăm tình huống, ngay cả lão thái gia và lão thái phu nhân ở chính viện cũng chặt chẽ chú ý việc này, sau đó lần lượt nhận được tin tức nghe rợn cả người kia.
Nhị thái thái kinh hãi nhảy dựng lên, truy vấn, “Ngươi mới vừa nói cái gì? Hình như ta không có nghe rõ?”
Triệu Ngọc Tùng cũng nâng mi trừng mắt, biểu tình nghi hoặc. Bọn họ rõ ràng đã nghe rõ, nhưng lại không dám tin.
Vú già phịch một tiếng quỳ xuống, “Ngũ công tử đem, đem Đào Hồng lóc sống, mổ bụng, huyết nhục bay tứ tung! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy!” Nhớ tới một màn huyết tinh vừa rồi, hai chân bà ta như nhũn ra, đứng thẳng không nổi, chứ thật ra là đáp lời nhị thái thái không cần phải quỳ lạy.
“Lóc sống? Tại sao nó có thể đem người lóc sống? Đào Hồng trêu nó chọc nó như thế nào?” Nhị thái thái vẫn không thể tin lỗ tai của mình. Tuyệt sắc mỹ nhân như Đào Hồng, tất cả già trẻ các phòng đều nhìn chằm chằm, nếu không phải muốn trừng trị đại phòng, cũng sẽ không tiện nghi cho Triệu Hữu Xu.
Nhưng hiện tại, lão phụ này lại nói Triệu Hữu Xu cũng không có hưởng dụng nàng ta, ngược lại mổ bụng ra, đầu óc cậu ta có phải có bệnh hay không? Cậu ta vẫn là người sao? Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới chuyện hôm qua quản gia trộm nói cho nàng, nói ngũ công tử vào Phương Hoa viên, xem xét thi thể Trâu thị, sau đó cắt đầu lưỡi người ta.
Lúc ấy quản gia liền nói nàng phải cẩn thận ngũ công tử, còn khẳng định người này không giống người thường. Còn không giống người thường thế nào, hiện tại cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ.
“Vậy cửu điện hạ phản ứng thế nào?” Nhị thái thái miễn cưỡng ổn định tâm thần, thấp giọng truy vấn. Nghĩ cũng biết, cửu điện hạ cũng là người thích giết chóc, chỉ cần Triệu Hữu Xu không phản bội hắn trên thân thể, bất luận đối phương làm ra bao nhiêu việc thương thiên hại lí, cũng sẽ không để ý đi?
Quả nhiên bà vú già đáp, “Cửu điện hạ thái độ bình thường, chỉ là đi vào, khóa cửa, cũng không nghe thấy tiếng răn dạy cùng tiềng ồn ào.”
“Đi, lại đi hỏi thăm!” Nhị thái thái vung tay áo.
Vú già rất kinh hoảng sợ hãi, nhưng cũng không dám kháng mệnh, chậm rãi mà đi. Sớm biết rằng ngũ công tử là tà thần như vậy, nói cái gì bà ta cũng sẽ không đến làm người hầu cho đại phòng. Ngay cả mỹ nhân như Đào Hồng mà cậu ta cũng nỡ giết, người khác chẳng phải càng nguy hiểm sao? Trăm triệu lần không ngờ dưới lớp da nhu thuận dịu ngoan của ngũ công tử lại bọc lấy một mãnh thú như vậy.
Vú già càng nghĩ càng sợ hãi, tính toán làm xong lần này, ngày sau không đưa tin tức cho mấy phòng khác nữa. Bằng không thì Vương thị có thể tha cho mình, ngũ công tử cũng sẽ không tha.
Không chỉ nhị phòng kinh hãi khôn kể, các phòng khác cũng đều ngũ tạng sôi trào, lo sợ nghi hoặc không thôi. Lão thái gia đặc biệt phẫn nộ, hận không thể lập tức tìm tôn nhi đến thẩm vấn một phen. Triệu gia lấy “trung nghĩa nhân hiếu” làm gia huấn từ xưa, không có đạo lý tùy ý tàn sát hạ nhân, mặc dù là đích tử duy nhất của đại phòng, cũng phải thực hiện gia pháp nghiêm khắc nhất.
Nhưng ngại cửu điện hạ còn ở đây, ông chỉ đành cứng rắn tự kiềm chế, nghĩ chờ điện hạ đi rồi sẽ giải người vào từ đường, bí mật xử trí.
Tâm tư của lão thái gia, Triệu thị lang sao lại đoán không ra, canh giữ ở bên cạnh thê tử hôn mê bất tỉnh liên tục thở dài. Hiện tại hắn cũng không có tâm tình đi truy cứu vì sao nhi tử phải giết Đào Hồng, hắn chỉ một lòng một dạ nghĩ nên làm thế nào để nhi tử tránh được gia pháp. Một trăm côn hạ xuống, cái thân thể nho nhỏ kia của nhi tử nào có chịu được?
Đúng vào lúc này, Vương thị chậm rãi tỉnh lại, nhìn đỉnh màn trướng rồi lại nhìn tướng công, nghĩ mà sợ không thôi nói, “Vừa rồi ta gặp ác mộng!”
“Không phải ác mộng, là thật.” Triệu thị lang nâng nàng dậy, tàn nhẫn mà đâm thủng hiện thực.
Vương thị cứng đờ, ngay sau đó liền thấp giọng khóc lên, “Đều tại ta, không nên bức nhi tử thu thông phòng, nếu không cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này. Nếu nó không thích cứ việc nói thẳng, sao còn đem người ta, đem người ta…” Dứt lời lại đột nhiên tỉnh ngộ, vội la lên, “Tướng công, chuyện này có bao nhiêu người nhìn thấy? Mau mau mau, nhanh đi phong bế viện, không cho người ra vào! Việc này trăm triệu lần không thể truyền ra, chờ thêm vài ngày, chúng ta liền nói Đào Hồng bạo bệnh bỏ mình!”
Rốt cuộc vẫn là bản năng bảo vệ nhi tử chiếm thượng phong, nàng bắt đầu suy xét đến vấn đề càng thực tế.
“Chậm rồi, ta thấy ngươi ngất xỉu, trong lòng vô cùng sốt ruột, lại lo lắng nhi tử và cửu điện hạ, liền quên quản thúc hạ nhân. Hiện tại, nên biết đều đã biết, không nên biết cũng đều biết. Chúng ta đi bịt miệng ai?” Triệu thị lang chỉ chỉ chính viện, sầu lo nói, “Nhi tử ta không phải phò mã của công chúa, lão thái gia sẽ không bảo vệ nó, vì danh dự gia đình của Triệu gia, cũng để biểu lộ ông ấy công chính nhân nghĩa, sợ là sẽ lấy nhi tử chúng ta khai đao.”
“Phò mã của công chúa thì làm sao? Phò mã của công chúa dâm loạn thiếp thất người ta có thể tha tội, hại tính mạng người ta cũng không truy cứu, tính cái gì mà công chính nhân nghĩa? Ta phi, một đám ra vẻ đạo mạo, mua danh chuộc tiếng! Con của chúng ta còn là Thái tử phi đó!” Để bảo vệ tính mạng nhi tử, Vương thị cái gì cũng bất chấp, há mồm liền thừa nhận quan hệ giữa cậu với cửu điện hạ.
Triệu thị lang không rộng lòng như thê tử, nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần có cửu điện hạ ở đây, mặc dù nhi tử chọc trời thủng một lỗ, hẳn cũng sẽ bình an vô sự. Lão thái gia muốn dùng gia pháp với nhi tử, cũng phải nhìn xem cửu điện hạ có đồng ý hay không.
Trong phòng, Hữu Xu bị hôn đầu óc choáng váng cũng đã từ từ tỉnh hồn lại, ý thức được muốn thần không biết quỷ không hay mà xử lý thi thể này, sợ là không thể. Kế hoạch trước đó của cậu rất chu đáo, trước tiên làm thịt yêu vật, sau đó đốt cháy thành tro tàn, lại dùng bùa làm một con rối, qua mấy ngày để tự nó đi ra khỏi Triệu phủ, liền nói vô cớ mất tích. Ngoài ra còn chuẩn bị một tấm huyễn phù, dùng để thay đổi ký ức của ám vệ trên xà nhà.
Nhưng trước mắt, trong viện ngoài viện, người nhìn thấy thảm trạng của thi thể không ít, có lẽ là đã truyền ra ngoài, muốn xử lý sạch sẽ nữa cũng liền ngàn khó vạn khó. Cậu gãi gãi ót, lại sờ sờ liệt hỏa phù trong tay, thật sự có chút rối rắm.
Cửu hoàng tử cũng nghĩ vậy, trấn an nói, “Đừng sợ, thi thể này ta giúp ngươi xử lý. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sau này chu toàn một chút, lãnh tĩnh một chút, đừng làm việc mà không suy nghĩ chu toàn, làm ra sơ hở lớn như thế.”
Nếu không phải ngươi chợt xông vào, cũng sẽ không quấy rầy kế hoạch của ta. Đương nhiên, những lời này cậu không dám nói rõ, chỉ phải ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng truy vấn, “Ngươi muốn xử lý như thế nào?”
“Đương nhiên là mang đi thiêu hủy.” Cửu hoàng tử xoa xoa mái tóc hỗn độn của thiếu niên, lúc này mới mở cửa sổ ra, gọi vài tên ám vệ tiến vào.
Có thể làm ám bộ của Tông Thánh đế mà bảo tồn hơn sáu trăm năm, những ám vệ đó tự nhiên được nghiêm chỉnh huấn luyện, tâm cứng như sắt, nhưng dù vậy, cũng bị tình cảnh trong phòng làm hoảng sợ. Bọn họ không khỏi thở dốc kinh ngạc, sau đó mới dưới sự phân phó của chủ tử thanh lý vết máu, nội tạng, thi thể.
Cửa sổ vừa mới mở ra, liền có gió nhẹ mang mùi tanh tưởi ra ngoài viện, đưa tới rất nhiều chó mèo. Chúng nó vây quanh phòng kêu ngao ngao, còn có mấy con có ý đồ từ khe cửa sổ tiến vào, lại bị đuổi đi. Triệu thị lang và Vương thị nghe được động tĩnh chạy đến trước của phòng, muốn gọi lại không dám, đang trải qua do dự, liền nghe một tiếng két vang lên, cửa mở ra từ bên trong, cửu hoàng tử ôm nhi tử nhà mình chậm rãi đi ra.
“Cha, nương, con…” Hữu Xu tâm tình thấp thỏm, hốc mắt phiếm hồng, mới vừa nói một câu liền rũ đầu xuống, giống như không dám gặp người.
Vương thị một tay kéo cậu tới, đánh bốp bốp hai cái, mắng, “Đứa nhỏ chết tiệt nhà ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện động thủ ở trong nhà, còn để người ta nhìn thấy? Ngươi ngốc hay không, ngươi nói ngươi ngốc hay không?”
Lời này là ý tứ gì? Té ra ở nhà thì không thể, ở bên ngoài thì có thể sao? Té ra không cho người ngoài nhìn thấy là được, để người ta nhìn thấy liền không được? Có cách dạy con như vậy sao? Khó trách nuôi ra một tôn tà thần như vậy! Tôi tớ được các phòng xếp vào đây không hẹn mà cùng oán thầm, nhưng cũng càng mang lòng sợ hãi với một nhà đại phòng.
Triệu tri châu có chuyện muốn nói, đang chuẩn bị há mồm, lại nghe cửu điện hạ chầm chậm nói, “Triệu phu nhân, ngày sau ngươi nên dạy dỗ tôi tớ trong nhà cho tốt. Mấy người nào đó rất không quy củ, hoặc là ở sau lưng chủ tử nói huyên thuyên, hoặc là cố ý ở trước mặt ngươi nói chuyện hù người, hoặc là mật báo cho những người khác sau lưng chủ để thu lợi. Lại có một ít tỳ nữ tâm cao ngất, dám đánh chủ ý lên trên đầu bổn vương, ý đồ mưu hại bổn vương. Vậy nên, bổn vương đã thay ngươi xử lý một người, xem như giết gà dọa khỉ.”
Hắn chỉa chỉa phía sau, Vương thị và Triệu thị lang lúc này mới phát giác, trong phòng không biết khi nào xuất hiện bốn thị vệ, đang nâng một thi thể phủ vải đen.
Hai người lập tức kịp phản ứng, cửu điện hạ đây là ôm việc giết người lên trên đầu mình. Hắn nói thị nữ kia có ý đồ mưu hại mình, người bên ngoài dù biết sự thực nhưng lại làm sao dám phản bác? Chẳng lẽ vì một hạ nhân bé nhỏ không đáng kể mà đi đắc tội thái tử cao cao tại thượng? Cho dù là lão thái gia cũng không nói được gì.
Hai người vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm tạ với cửu điện hạ, liên tục nói hắn giáo huấn là phải, ngày sau nhất định nghiêm túc quản thúc hạ nhân.
Đúng vào lúc này, lão thái gia được vài nhi tử nâng đỡ tiến đến yết kiến. Nếu cửu điện hạ gióng trống khua chiêng xuất hiện như thế, bọn họ liền không thể làm bộ như không biết, có thấy hay không là chuyện của cửu điện hạ, nhưng tới hay không lại là thái độ của bọn họ. Mấy lần trước cửu điện hạ đều là trực tiếp đuổi người đi, lúc này hẳn là cũng giống vậy.
Mấy người vốn tính toán quỳ quỳ một chút, khách sáo khách sáo, đợi một hồi liền trở về ngồi chờ điện hạ hồi cung, sau đó gọi Hữu Xu tới thẩm vấn xử trí, nào ngờ điện hạ lại phái người gọi bọn họ đi vào, chỉ vào thi thể phủ miếng vải đen nói tỳ nữ này có ý đồ mưu hại hắn, đã bị thị vệ giết, lệnh bọn họ nghiêm túc quản lý nhà cửa, đừng có ồn ra càng nhiều nhiễu loạn hơn.
Đây là đem một nhà đại phòng tách ra sạch sẽ, ngược lại đem chậu phân đổ lên trên đầu các phòng khác. Lão thái gia giận mà không dám nói gì, nhị lão gia lại cực kỳ khó chịu, đang chuẩn bị mở miệng biện giải, lại thấy một gia đinh lảo đảo chạy vào, hô, “Lão thái gia không tốt rồi, trong giếng cạn ở Nam Uyển phát hiện một thi thể bị lột da, moi tim!”
Gã vừa dứt lời, liền có mấy con mèo đen bỗng nhiên xông tới, đánh về phía bốn ám vệ. Ám vệ theo phản xạ né tránh, lại không cẩn thận đụng rớt thi thể, tấm vải đen cũng xốc lên hơn phân nửa.
“Đây, đây là cái gì?” Lão thái gia chỉ nhìn thoáng qua còn thiếu chút nữa là té xỉu, càng miễn bàn mấy vị lão gia. Trong lúc kinh hãi, mấy con mèo đen lẻn đến bên cạnh thi thể ăn ngấu nghiến, một con trong đó tha nửa trái tim hư hao, nhanh chóng chui vào lùm cây.
Hữu Xu trực giác không tốt, muốn đuổi theo lại không thấy bóng dáng mèo đen nữa, hơi hơi suy nghĩ, chỉ đành đè nén việc này xuống. Cậu nắm một mảnh góc áo chủ tử, thấp giọng nói, “Đến Nam Uyển nhìn xem.”
Cửu hoàng tử đang có ý này. Những ngày gần đây Triệu phủ liên tiếp phát sinh việc lạ, đầu tiên là Trâu thị nổ tung một cách khó hiểu, rồi tới quỷ đánh tường, sau đó chính là khối thi thể lột da này, chẳng lẽ Hữu Xu giết Đào Hồng có tồn tại liên hệ với việc này? Nhưng mà là liên hệ gì chứ? Hắn âm thầm suy đoán, sau đó dắt thiếu niên dẫn đầu đi đến Nam Uyển.
Mấy người xoay lưng không dám nhìn tới thi thể Đào Hồng lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng hôm nay thật sự là vừa vặn, bọn họ muốn giấu cũng giấu không được.
Nam Uyển là một tiểu viện vứt đi, cỏ dại mọc thành bụi, mái hiên rách nát, ngày thường ít có người tới. Hôm nay không biết sao, trong viện bỗng nhiên có rất nhiều chó mèo chạy vào, vây quanh một cái giếng cạn kêu ngao ngao, giống như thèm nhỏ dãi, lúc này mới dẫn tới một tôi tớ xem xét, sau đó sợ tới mức mất khống chế tại chỗ.
Hiện giờ, chó mèo đã bị đuổi đi, thi thể cũng được nâng ra, quản gia dẫn vài gia đinh lá gan tương đối lớn canh giữ ở cách đó không xa, thấy cửu điện hạ đến vội vàng quỳ xuống nghênh tiếp.
Cửu hoàng tử cũng không phản ứng bọn họ, lập tức xốc miếng vải đen lên kiểm tra thi thể, đừng nói lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả mày cũng không nhăn một chút. Hữu Xu cũng là biểu tình bình thản, nhặt một nhánh cây gảy gảy thi thể, chậm rãi nói, “Nữ thi, tuổi mười lăm, thân cao năm thước ba tấc, khi bị lột da lấy tim thì người vẫn còn sống, thời gian tử vong không vượt qua hai canh giờ.” Lấy cái này phán đoán, khối thi thể này đúng là Đào Hồng bị yêu vật làm hại.
“Sao ngươi biết nàng bị lột da lấy tim khi còn sống?” Cửu hoàng tử tò mò truy vấn.
Hữu Xu chỉ vào lỗ máu ở ngực giải thích, “Nếu người còn sống, làn da sẽ co dãn, nếu lấy trái tim ra, da thịt xung quanh miệng vết thương sẽ lật lên tự nhiên, giống như vậy.” Cậu dùng nhánh cây điểm điểm vết thương huyết nhục mơ hồ, về phần thân phận chân thật của thi thể, trong lòng cậu rõ ràng nhưng lại không thể nói ra ngoài, bởi vì không ai sẽ tin tưởng trên đời có hai Đào Hồng, vả lại người sau giết chết người trước, đem bộ da của nàng làm của riêng, còn ăn sống quả tim nàng.
Cửu hoàng tử gật đầu khen, “Hữu Xu nhà ta kiến thức hết sức rộng rãi.”
Là giết nhiều người, cho nên mới có kiến thức bậc này đi? Đám người lão thái gia theo sau tới sôi nổi oán thầm ở trong lòng, chỉ vội vàng liếc nhìn thi thể một cái liền xoay người đi, dạ dày chua lên.
Cửu hoàng tử kéo Hữu Xu đứng dậy, nói, “Án tử này các ngươi muốn tự mình điều tra hay là báo quan? Nếu các ngươi tự mình điều tra thì bản vương sẽ không can thiệp, nếu như báo quan, bổn vương tự mình đến tra.” Sự tình liên quan đến an toàn của người trong lòng, hắn tự nhiên rất coi trọng việc này, nói là không can thiệp, kì thực từ tra ngoài sáng chuyển thành tra trong tối, làm việc ngược lại càng tiện. Tử vong đã hai canh giờ, vả lại còn bị lột da lấy tim khi còn sống, động tĩnh tất nhiên rất lớn, nhưng ám vệ hắn phái tới lại không một ai phát giác, việc này nhìn thế nào cũng thấy không tầm thường. Nghĩ hẳn là mấy người Triệu phủ này cũng không tra ra kết quả gì đâu.
Lão thái gia cũng có cân nhắc của mình, vội vàng chắp tay từ chối. Gần đây trong phủ nhiều lần tai nạn chết người, trước đó còn có việc thông dâm của Triệu Ngọc Tùng và Trâu thị, nếu thật sự để cho mọi chuyện tự nhiên, để cửu điện hạ đến tra, còn không nhổ ra củ cải mang ra bùn, đem những gièm pha đó lật ra hết sao? May mà cuuẻ điện hạ xem mặt mũi Hữu Xu, không có ý mạnh mẽ nhúng tay, còn có thể cứu được! Vì vậy, nói cái gì ông ta cũng không thể báo quan.
Mắt thấy lúc nào nhị lão gia, tam lão gia cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người trong lòng, vả lại sắc mặt cực kỳ không tốt, cửu hoàng tử bổ sung nói, “Nếu như các ngươi lo lắng, bổn vương liền phái một ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi. Miệng hắn rất nghiêm, sẽ không đem việc này truyền ra ngoài.” Dứt lời không đợi lão thái gia cự tuyệt, phái một thị vệ bên cạnh đi.
Ám vệ vâng lời lập tức trốn vào bóng tối, một lát sau quay lại, trong tay mang theo một nam tử trung niên thân mặc áo lót tiết khố, tóc tai tán loạn. Mọi người tập trung nhìn vào, là Đại Lý tự khanh. Người đời đều biết hắn ta thiết diện vô tư, nhìn rõ mọi việc, thi thể bình thường liếc mắt một cái có thể phân rõ nguyên nhân chết, tuyệt đối sẽ không vì lấy lòng quyền quý mà tổn hại công lý chính nghĩa. Hắn ta còn từng mấy lần chỉ vào mũi cửu hoàng tử chửi rủa, nói hắn hung hãn, không xứng làm thái tử.
Hắn ta đến khám nghiệm tử thi, dù là lão thái gia cũng không dám nghi ngờ thật giả trong lời nói.
Đại Lý tự khanh nghe xong mọi việc, hơi có chút rục rịch, nhưng mà quốc pháp có câu: án tử giống loại này, trừ khi có người báo quan, nếu không nha môn không được tự tiện nhúng tay, đây là tôn trọng đối với tông pháp (tông: dòng họ, gia tộc). Quốc pháp mặc dù cao hơn tông pháp, nhưng cũng không thể chèn ép nhau. Khi hắn ta khám nghiệm tử thi, liền có ám vệ mang một thi thể rách nát khác rời khỏi Triệu phủ, tìm một nơi hoang vu đốt thành tro tàn, sau đó vùi lấp.
“Đây là một nữ thi, tuổi giữa mười lăm tới mười tám tuổi, thân cao năm thước ba tấc, thời gian tử vong không vượt quá hai canh giờ, nguyên nhân chết là lột da lấy tim sống.” Phán đoán của hắn ta với Hữu Xu giống nhau như đúc.
Lột sống, lấy tim, là người tàn nhẫn lãnh khốc như thế nào mới có thể hạ thủ ngoan độc như thế? Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hữu Xu.
Hữu Xu còn chưa kịp biện giải, cửu hoàng tử đã mở miệng, “Hôm nay Hữu Xu ở trong cung hầu hạ, gần đến giờ Tuất canh ba mới về, dùng xong bữa tối trực tiếp vào nhà, không đi ra nữa. Mà nữ tử này hai canh giờ trước đã tử vong, lại còn chết ở Nam Uyển Triệu phủ, tính như thế nào thì Hữu Xu cũng không có thời gian giết người. Trong những nghi phạm này, đầu tiên nên loại trừ Hữu Xu, sau đó lại tìm kiếm trong Triệu phủ. Vả lại trước đó, các ngươi không phải nên thăm dò thân phận người chết sao?”
Đại Lý tự khanh liên tục gật đầu khen, “Cửu điện hạ nói rất đúng. Nếu không, chuyện này liền giao cho bỉ nhân đến làm đi?”
Lão thái gia lập tức đánh tan hoài nghi với tôn tử, quả quyết cự tuyệt. Đại Lý tự khanh còn muốn khuyên nữa, lại bị ám vệ mạnh mẽ khiêng đi. Cửu hoàng tử xoa xoa bàn tay mềm mềm của người trong lòng, nói, “Tính tình của Hữu Xu như thế nào ta rõ ràng nhất, đừng nói giết người, ngay cả con kiến cũng không dám đạp, tâm địa thực mềm mại. Các ngươi tra thì tra, nhưng không thể vu oan hãm hại, nếu không bổn vương cũng sẽ không cho Triệu gia thể diện. Đừng cho rằng bổn vương mỗi ngày ở trong cung, lợi dụng việc bổn vương không nhìn thấy, tối hôm qua Triệu Ngọc Tùng làm ra gièm pha gì, trong lòng các ngươi hiểu rõ, bổn vương đều nhất thanh nhị sở, chỉ là lười so đo thôi.”
Lão thái gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới kinh sợ mà gật đầu. Nhị lão gia càng là kinh hãi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.
Hữu Xu tự nhận không phải là người tốt, bị chủ tử nói như vậy, mặt đều đỏ bừng, cảm giác vô cùng không được tự nhiên, nhưng cũng ngọt ngào khó hiểu. Chủ tử đây là đang che chở mình vô điều kiện, tin tưởng mình không hề có lý do sao? Nghĩ như vậy, cậu nắm ngược lại đầu ngón tay chủ tử, nhẹ nhàng quơ quơ.
Hai người cùng dẫn nhau rời đi, ngươi đưa ta đến cửa cung, ta lại đưa ngươi trở về, lề mề gần một canh giờ mới từng người tự quay về. Mà lúc này, lão thái gia đã sai người bí mật kiểm kê ở trong phủ một phen, không phát hiện thiếu ai, càng không ai nghe thấy động tĩnh khả nghi.
Bị tươi sống lột da lấy tim, ai có thể không phản kháng? Ai có thể không kêu đau? Không có đạo lý một cái Triệu phủ to như vậy, nhưng lại không một ai nhìn thấy, không một người nghe thấy đi? Lão thái gia càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, ngược lại nhớ tới Trâu thị bỗng nhiên nổ chết, lại có loại cảm giác lông tơ dựng thẳng. Không phải là Triệu phủ lây dính tà vật gì đi?
Nghĩ vậy, ông chạy suốt đêm tới Trấn Quốc tự mời cao tăng về làm phép, ngược lại đem việc Hữu Xu lóc sống Đào Hồng quên đến sau đầu, người hiểu rõ chuyện càng thêm sợ hãi thủ đoạn ngoan tuyệt của cậu, từ đó về sau kín miệng như bưng, cách xa mà nhìn.
Hữu Xu lo lắng cả một đêm, ngày hôm sau dậy, phát hiện cha nương đối đãi với mình vẫn giống như xưa, lúc này mới thoải mái.
Ngày lại ngày đi qua, hung thủ vẫn không thể bắt được, còn thân phận của nữ thi kia cũng không tra được, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì. May mà Triệu gia không phát sinh việc lạ gì nữa, cửu hoàng tử cũng không đem việc Triệu Ngọc Tùng thông dâm với vợ em trai báo cho Minh Châu công chúa, hôn sự của bọn họ cuối cùng được bảo vệ.
Khi Triệu gia vội vàng chuẩn bị việc đại hôn, trên triều đình cũng phát sinh một chuyện lớn kinh thiên động địa. Bốn nước còn lại không biết từ khi nào lại liên thủ đến đóng quân ở biên cảnh Tây Bắc, nói cửu hoàng tử Hạ Khải quốc là yêu tinh giáng thế, sẽ họa loạn sinh linh, yêu cầu Trọng Khang đế giết chết, lập thái tử khác, nếu không liền xuất binh thảo phạt.
Tổng số liên quân nói ít thì hơn trăm vạn, mà biên cảnh Tây Bắc chỉ đóng quân có ba mươi vạn, nếu thật sự khai chiến, các đại biên thuỳ trọng trấn sẽ nhất nhất bị thiết kỵ xuyên qua, từ đó đánh tới ngoài cửa thượng kinh. Nguy cơ mất nước gần trong gang tấc.
Trọng Khang đế chưa tỏ thái độ, đã có rất nhiều triều thần đứng ra, khẩn cầu ông nhìn lê dân bá tính mà giao cửu hoàng tử ra, nhưng mà có triều thần nói thẳng rằng ý của mấy nước đó không phải là cửu hoàng tử, dù cho hắn chết, liên quân vẫn sẽ phát binh, không bằng khuynh lực chiến một trận!
Trọng Khang đế giống như suy xét, kì thực trong lòng đã sớm có quyết định. Cửu nhi không thể giao ra, muốn chiến liền chiến, thề sống chết không hàng. Nhưng làm ông bội phần lạnh lòng chính là, chư vị hoàng tử tính cả hoàng hậu, lại đều đứng ra dùng tình cảm để đả động dùng lí lẽ để đả động, cực khổ khuyên ông lập tức ban chết cho cửu hoàng tử.
Trọng Khang đế tức giận đến đầu ngón tay đều phát run, chỉ chỉ lục hoàng tử, lại chỉ chỉ Minh Châu công chúa, cuối cùng nhìn về phía hoàng hậu, lớn tiếng chất vấn, “Người bên ngoài cũng thôi, các ngươi một người là huynh đệ cùng huyết thống với hắn, một người là muội muội cùng huyết thống với hắn, còn có một người là mẫu thân ruột thịt của hắn, lại đều không chút nào yêu quý sinh mệnh hắn sao?”
“Vậy ngươi có từng yêu thương tất cả lê dân bá tính? Yêu thương tất cả muôn dân thiên hạ không?” Hoàng hậu hỏi ngược lại.
Khi hai người đế hậu khắc khẩu không nguôi, cửu hoàng tử và Hữu Xu đang ở thư phòng luyện chữ. Ám vệ liên tiếp lại đây, đem hướng đi và phản ứng của mọi người trong triều nhất nhất báo cáo.
Cửu hoàng tử viết xuống hai chữ “Mẫn Chi”, cười nói, “Hữu Xu, đây là tên của ta, ngươi nhớ kỹ.” Rồi lại viết xuống hai chữ “Trường Dạ”, thở dài nói, “Đây là tên tự của ta, bởi vì phụ hoàng nhận định ta là Tông Thánh đế chuyển thế, lại sợ đụng tục danh hắn ta, liền lấy cho ta cái tên tự này. Toàn bộ Hạ Khải quốc, chỉ có ngươi và phụ hoàng biết.”
Lời này rất có ý xa nhau, khiến đầu quả tim Hữu Xu run rẩy, vội vàng kéo chặt cánh tay chủ tử khuyên nhủ, “Chủ tử, ngươi không nên nghe bọn họ nói bậy, ngươi chết bọn họ cũng sẽ không bỏ chiến, ngược lại sẽ tiến quân thần tốc, chia cắt Hạ Khải. Không có ích lợi tuyệt đối, bốn nước sẽ không vứt bỏ hiềm khích lúc trước, chặt chẽ hợp tác, mà phần ích lợi này, không hề nghi ngờ là non sông tươi đẹp, đất đai dồi dào của Hạ Khải. Chúng ta đi Tây Bắc, đi đánh giặc, ta giúp ngươi vây sát tất cả một trăm vạn đại quân kia. Ta đã nói ta có thể vì ngươi mà làm bất cứ chuyện gì, sớm muộn gì cũng có một ngày, dù là sao trên trời ta cũng có thể giúp ngươi hái xuống.”
Cửu hoàng tử vốn cũng không tính toán ngửa cổ chờ chết. Thứ hắn muốn chính là hứa hẹn không xa không rời của thiếu niên, nhất thời khuôn mặt mất hết u sầu, cao giọng mà cười, “Tốt, đi Tây Bắc, đi đánh giặc. Tông Thánh đế có thể đạp hết Cửu Châu, ta cũng có thể oai phong một cõi.” Ngay cả ngàn khó vạn ngăn, núi đao biển lửa, có ngươi cùng tồn tại, ta liền không sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.