Chương trước
Chương sau
“Sao, sao lại là ta?” Người bên ngoài đều biết Tiết Vọng Kinh đang nói giỡn, chỉ riêng Hữu Xu đến từ sáu trăm năm trước lại tưởng thật, vừa chỉ vào chính mình vừa lui về một bên hai bước, vẻ mặt khẩn trương mà lại đề phòng.
May mà những người khác vẫn chưa nhìn ra cậu thất thố, cười vang nói, “Còn không phải là ngươi sao? Cha nương ngươi lấy cho ngươi cái tên tốt, lại giống như đúc người trong lòng Tông Thánh đế. Như thế nào? Đối với mấy lời đồn đó ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả ư? Kiến thức cũng quá hạn hẹp mà!”
Lúc này Hữu Xu mới ý thức được, trừ mình ra, trên đời sẽ không còn ai biết mình đến từ sáu trăm năm trước nữa. Nói cách khác, trong miệng bọn họ, người trong lòng Tông Thánh đế tên là Hữu Xu, kỳ thật rất có thể chính là mình.
Giây lát, lời nói của Tiết Vọng Kinh liền chứng thật suy đoán của cậu.
“Nghe nói vị thiếu niên tên Hữu Xu này là Tông Thánh đế tự tay nuôi nấng lớn lên, chẳng những dung mạo tuyệt thế, tài hoa cũng độc bước thiên hạ. Khi cậu ta vừa được mười lăm mười sáu tuổi, Tông Thánh đế đã tình cảm sâu nặng với cậu ta, yêu như điên, rồi lại bởi vì thân phận địa vị chênh lệch mà phí thời gian do dự. Khi hắn rốt cuộc đi lên đế vị, cũng không biết bởi vì duyên cớ tại sao, người trong lòng của hắn lại không từ mà biệt, từ đó về sau chưa từng quay lại.” Tiết Vọng Kinh cho rằng Hữu Xu giống như lời đồn, là một hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, không biết những dã sử này cũng thực bình thường, cho nên đơn giản giải thích một chút.
Bên cạnh có người thổn thức theo, “Về nguyên nhân thiếu niên rời đi, kỳ thật trên phố có rất nhiều lời đồn, đều nói là tâm phúc đệ nhất của Tông Thánh đế, thống lĩnh cấm quân đương nhậm lúc đó Triệu Xuyên (A Đại) bởi vì ghen tị thiếu niên được sủng ái, nên mới dùng kế ép cậu ấy đi. Vì vậy, dù cho Triệu Xuyên mấy lần ở trên chiến trường cứu tính mạng Tông Thánh đế, cả đời hắn ta cũng không được Tông Thánh đế trọng dụng, cuối cùng chết vô cùng thê lương. Tông Thánh đế không hổ là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất vạn thế, ngay cả nam tử cũng vì hắn mà thần hồn điên đảo, tranh giành tình nhân.”
“Nhưng mà người hắn ái mộ, cũng rốt cuộc tìm không thấy.” Lại có người than thở nói, “Dù cho hắn khai sáng đại nghiệp bất phàm bậc ấy, nhưng cũng cả đời trôi qua lao hình khổ tâm, vạn niệm câu tịch*, nghe nói khi chết niệm tục danh Hữu Xu, ánh mắt nhìn phương hướng cửa thành, bất kể như thế nào cũng không nhắm được, dù mấy vị hoàng tử nhiều lần lau qua, vẫn mở ra vào một giây sau, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể để như vậy mà hạ táng.”
*Vạn niệm câu tịch: toàn bộ dục vọng, tính toán đều biến mất. Gần giống với vô cảm.
Đối với đoạn dã sử này, mỗi người đều biết rất tỏ tường, máy hát vừa mở liền không thu lại được, sôi nổi giảng giải cho Hữu Xu kiến thức thô lậu.
“Biết khi đó vì sao không cấm đi lại ban đêm, vì sao không phong bế cửa thành không? Bởi vì Tông Thánh đế muốn cho bất cứ lúc nào Hữu Xu trở về, đều có thể vào thành đầu tiên. Cái gọi là ‘cửa thành của ta vĩnh viễn mở ra vì ngươi’ chính là như vậy đi? Bá hoàng, bá hoàng, quả nhiên khí phách.”
“Còn có, khi đó cửa thành mỗi một thành thị ở Đại Minh hoàng triều đều dán bức họa Hữu Xu, phàm là ai nhìn thấy người có bộ dạng tương tự như Hữu Xu, trước tiên thủ vệ liền trình báo lên quan trên, quan trên lại trình báo triều đình. Một cái hoàng triều to như vậy, kéo dài qua cửu đại châu, lại bao quát bản đồ cả bảy nước, truyền tin tức vào tai Tông Thánh đế lại chỉ cần ba ngày đêm. Ở hiện tại đây là việc không thể tưởng tượng được.”
“Đúng, nghe nói lúc ấy vì đưa tin tức, có khi một ngày chạy chết bảy tám con thiên lý mã.”
“Tông Thánh đế mười bảy lần ngự giá thân chinh, kỳ thật cũng không phải là để thôn tính nước khác, mà là thu được tin tức có liên quan đến người trong lòng, muốn đích thân đi ra ngoài tìm kiếm. Trong một lần đại chiến, tây man lợi dụng một người nào đó có diện mạo giống Hữu Xu dụ hắn vào sát cục, lại thiếu chút nữa thực hiện được. Có thể thấy vì Hữu Xu, ngay cả tánh mạng hắn đều có thể bất kể.”
“Nhân vật si tình thiên hạ, đệ nhất thuộc về bá hoàng. Muốn ta nói, sở dĩ hắn diệt hết bảy nước, thu nạp Cửu Châu, khả năng lớn nhất chính là để tiện tìm kiếm Hữu Xu. Ngươi phải biết, nếu Hữu Xu chạy đến nước khác, thủ đoạn của hắn có lợi hại hơn nữa cũng không kịp đuổi tới.”
Cái quan điểm này chiếm được rất nhiều người đồng ý, mọi người vừa uống trà vừa cảm thán. Đều nói anh hùng vô tình, lời này cũng là sai, Tông Thánh đế vừa không phụ giang sơn yêu mến, cũng không phụ dân chúng chờ mong, đối với người trong lòng mình cũng si tình bất hối, trời đất cảm động. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thiếu một chút vận khí, đến chết cũng không chờ được người mình yêu, cũng không biết vị thiếu niên tên là Hữu Xu kia đến tột cùng đi đâu, lại từng gặp phải chuyện gì.
(Editor: khuyến khích mọi người nên đọc đoạn tiếp với background music Chu sa lệ – Đổng Trinh. Ta nói nó phê aaaa!!!)
Hữu Xu nghe trợn mắt há mồm, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, lung tung nghĩ: hóa ra lúc trước không phải là chủ tử đuổi mình rời đi, mà là A Đại tự chủ trương sao? Hóa ra chủ tử vẫn chưa kiêng kị mình, xa cách mình, mà là đợi mình cả đời? Hóa ra chủ tử sắp chết còn gọi tên mình, bởi vì quá mức không cam lòng, mà ngay cả mắt cũng không nhắm được?
Đến tột cùng mình đã hiểu lầm cái gì? Lại bỏ lỡ cái gì?
Hữu Xu như bị sét đánh, moi tim rút máu, tránh thoát cái ôm như kìm sắt của cửu hoàng tử, vội vàng đi đến bên cửa sổ nhiều lần xem xét mấy khối gạch kia, tưởng tượng tình cảnh chủ tử đứng ở chỗ này, đau khổ chờ đợi mình trở về. Trong lòng hắn nhất định rất lo âu, cho nên đi tới đi lui không cách nào bình tĩnh, cho nên mới đem khối gạch cứng rắn nhất nhất cọ mòn.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu cũng thử đi qua đi lại trên nền gạch, không biết khi nào lại rơi lệ đầy mặt. Cậu cỡ nào hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, để cậu trở lại thượng kinh sáu trăm năm trước một lần nữa, từ cửa thành mà vào, vẫy tay với chủ tử. Nếu hắn nhìn thấy mình, tất hẳn sẽ kéo khóe môi cười nhạt, bộ dáng kia nên tuấn mỹ như thế nào, ôn nhu như thế nào?
Hữu Xu đã không cách nào nghĩ nhiều hơn nữa, nắm chặt tay, đặt lên ngực, hơn nửa ngày không thở nổi. Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới không phải là không biết, cũng không phải cái chết, mà là vĩnh viễn chờ đợi không chừng mực. Cậu muốn có cùng cảm giác với chủ tử, cho nên giờ này phút này, lại sắp bị sự đau khổ tuyệt vọng chờ đợi kia ép tới hít thở không thông.
Cửu hoàng tử vốn không thích nghe sự tích về Tông Thánh đế, nhưng thấy thiếu niên cảm thấy hứng thú, cũng sẽ không ngăn cản. Hiện tại, thiếu niên bỗng nhiên chảy xuống từng dòng nước mắt, hai má còn đỏ lên, ngực phập phồng, sống lưng còng xuống, giống như tùy thời sẽ ngất xỉu, lòng hắn nhất thời nóng như lửa đốt, vội vàng đi qua ôm cậu vào trong ngực vỗ vỗ.
“Hữu Xu ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Nhanh chóng ngồi xuống, uống miếng nước.”
Hắn có ý đồ đỡ thiếu niên đến bên cạnh bàn, thiếu niên lại gắt gao bám lấy cánh tay hắn, nỉ non nói, “Thực xin lỗi, ta cũng không biết, ta cũng không biết…”
Cửu hoàng tử càng thêm lo lắng, thấp giọng nói, “Ngươi không có lỗi với ta, nhanh ngồi xuống nghỉ một lát! Sắc mặt ngươi thực khó coi.”
Hữu Xu ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình đờ đẫn, trong mắt lại trào ra càng nhiều nước mắt. Cậu hối hận không muốn hỏi cũng không hỏi một tiếng liền đi mất; cậu hối hận chưa từng cho chủ tử thêm một chút tín nhiệm. Chuyện cậu hối hận rất nhiều, nhưng thời gian sáu trăm năm đã bị phí phạm, dù cho chủ tử luân hồi chuyển thế, thì tất cả hối hận đều đã thành quá khứ, không còn đường sống để vãn hồi.
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi trào ra bi thương, lao vào cái ôm của chủ tử gào khóc, tiếng khóc nức nở khiến người khác nghe xong cũng nhịn không được hốc mắt lên men. Cửu hoàng tử hai mắt ửng đỏ, trong lòng quặn đau, lại bởi vì chưa bao giờ an ủi người khác, không biết nên đối phó như thế nào, cũng không biết đến tột cùng vì sao thiếu niên lại khóc đến đau thương khổ sở như thế.
Tiết Vọng Kinh lúng túng nói, “Triệu tiểu công tử quả nhiên tâm địa mềm mại, nghe xong câu chuyện bá hoàng lại bị cảm động khóc.”
Có người không cho là đúng nói, “Sao lại giống một cô nương vậy? Chút chuyện thế này liền khóc sướt mướt!”
“Câm miệng! Không biết nói thì cút đi cho bổn vương!” Cửu hoàng tử vốn dĩ tâm tình phiền muộn, nghe được lời ấy râu tóc dựng ngược, trong cơn giận dữ, nếu không phải có thiếu niên đang ôm thật chặt, thật sự sẽ một cước đá người nọ xuống Vọng Xuyên lâu, để hắn ta hồn đoạn Vong Xuyên*.
*Sông Vong Xuyên ở dưới âm phủ.
Người nọ hoảng sợ, vội vàng lui đầu trốn vào một góc. Người bên ngoài cũng càng hiểu rõ địa vị của thiếu niên ở trong lòng cửu điện hạ. Nếu đổi một nam nhân khác không hiểu tại sao lại khóc nỉ non như thiếu niên, chắc chắn cửu điện hạ sẽ lệnh tùy tùng chặn miệng người đó đánh một trận, hoặc là cắt luôn cái thứ phía dưới, để hắn ta thành một cô nương chân chính. Loại chuyện này phát sinh không chỉ một lần.
Nhưng mà hiện tại, cửu điện hạ chẳng những không thấy phiền chán, còn đồng cảm, vừa đỏ vành mắt vỗ vỗ thiếu niên, vừa nói năng lộn xộn mà an ủi, “Khóc cái gì, bất quá là một đoạn dã sử thôi, thiệt hay giả cũng không biết, ngươi liền rơi vào. Ngươi có ngốc hay không? Ngươi linh tâm tuệ tính như thế, thấy thế nào cũng không ngốc mà, nhanh nín khóc, nếu không, nếu không…” Nếu không ta cũng muốn khóc.
“Là thật.” Hữu Xu vừa khóc vừa nấc. Cậu rất khổ sở, chỉ cần vừa nghĩ tới việc mình làm chủ tử thương tâm, liền hận không thể làm thịt chính mình.
“Là thật thì như thế nào? Cũng không liên can tới ngươi. Huống hồ ta cũng không cảm thấy Tông Thánh đế đáng thương. Hoàng đế có thể nhất nhất tiêu diệt bảy nước, lại ngay cả người trong lòng mình cũng không bảo hộ được, rơi vào kết cục cô đơn cả đời cũng là tự làm tự chịu. Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ không để cho người trong lòng rời đi giây lát. Ta sẽ chặt chẽ buộc lấy cậu ấy, giúp cậu ấy ngăn chặn hết thảy âm mưu tính kế, cũng đem vật trân quý tốt đẹp trên thế gian lần lượt nâng tới trước mặt cậu ấy, tạo niềm vui cho cậu ấy.” Trong giọng nói của cửu hoàng tử toát ra trào phúng không chút nào che giấu, càng có rất nhiều điều không muốn người khác biết.
Người bên ngoài đều nói hắn là Tông Thánh đế chuyển thế, nhưng hắn lại cực kỳ chướng mắt vị tổ tiên này. Ngay cả người yêu dấu nhất cũng không trông nổi, còn làm Hoàng đế cái gì? Quả nhiên là phế vật!
Hữu Xu không ngờ hiện tại chủ tử lại khinh thường bản thân mình trước kia như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc. Cậu ngẩng đầu nhìn, trong mắt mặc dù còn chảy nước mắt, trong lúc nhất thời lại quên khóc nỉ non.
Thừa dịp lúc này, cửu hoàng tử vội vàng thay cậu lau nước mắt, mệnh lệnh nói, “Ngoan, đừng khóc. Dã sử đều là tin đồn, thiệt hay giả đều đã qua, cần gì phải suy tư nhiều hao tổn tinh thần nữa.”
Hữu Xu nghe lời chủ tử nhất, lại bởi vì trong lòng áy náy, càng không dám làm hắn phiền chán, vội vàng thu hồi nước mắt, nhưng cảm xúc bi thương còn chưa bình phục, không khỏi một cái tiếp một cái mà nấc. Cửu hoàng tử nâng chung trà lên thoáng thổi nguội, thật cẩn thận mà đút cậu uống vài hớp, trong mắt tràn đầy trìu mến.
Đám người Tiết Vọng Kinh thấy tình thế cuối cùng đã khống chế được, lúc này mới lệnh tùy tùng đi giục đồ ăn. Điếm tiểu nhị thực nhanh bưng khay tiến vào, đem thức ăn nóng hôi hổi đặt lên bàn. Lúc tâm tình không tốt Hữu Xu liền thích ăn đồ ăn, lập tức bưng bát lên lùa hạt cơm, vừa ăn vừa nấc.
Cửu hoàng tử thầm cảm thấy buồn cười, tay trái cầm chén trà tay phải cầm đũa, một bên đút nước cho thiếu niên một bên thay cậu gắp đồ ăn, chính mình thì một ngụm cũng không kịp ăn.
Cảm giác hít thở không thông qua đi, Hữu Xu mới phát hiện không ổn, vội vàng giúp chủ tử bới cơm gắp thức ăn, hầu hạ đến vô cùng cẩn thận chu đáo. Cậu đã bỏ qua thời gian sáu trăm năm, không muốn bỏ qua lần gặp lại ở hiện tại nữa.
Cửu hoàng tử được người ta hầu hạ từ nhỏ đến lớn, vẫn cảm thấy đương nhiên, nhưng hiện tại lại thỏa mãn cực kỳ, chỉ cần là đồ ăn thiếu niên gắp, hắn đều ăn luôn, khẩu vị cực tốt.
Chính cái gọi là thời thế đổi thay, mặc dù cùng một linh hồn, sau khi chuyển thế trọng sinh vẫn là thân thể khác biệt. Bọn họ có người nhà của mỗi người, ký ức và trải nghiệm trưởng thành của mỗi người. Hữu Xu dựa theo thói quen trước kia của chủ tử mà gắp thức ăn, nhưng cũng không biết cửu hoàng tử đã không thích ăn mấy thứ này rồi.
Tiết Vọng Kinh vốn định nhắc nhở vài câu, thấy hai người họ một người chịu khó gắp, một người hăng hái ăn, cũng không dám lắm miệng.
Vẻ mặt Triệu Ngọc Tùng nhìn như nhàn nhã, kì thực đã sớm tay nắm thành quyền, phẫn hận không thôi. Cái gì gọi là ‘sẽ chặt chẽ buộc lấy cậu ấy, giúp cậu ấy ngăn chặn hết thảy âm mưu tính kế, cũng đem vật trân quý tốt đẹp trên thế gian lần lượt nâng tới trước mặt cậu ấy, tạo niềm vui cho cậu ấy’? Khi nói lời này, ánh mắt cửu điện hạ từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Hữu Xu, vẻ mặt cũng trang trọng tựa như đang tuyên thệ, giống như Hữu Xu chính là người trong lòng của hắn, mà vì Hữu Xu, hắn có thể trả giá hết thảy.
Cái gọi là “hết thảy” này bao gồm cái gì? Quyền thế, địa vị, sủng ái? Đại bá vốn là tiểu nhân luồn cúi xu nịnh, nhi tử được sủng, chẳng phải càng thêm không kiêng nể gì? Cho đến khi đó, đích hệ nhị phòng nên làm như thế nào? Triệu Ngọc Tùng cắn chặt răng, nghĩ ngợi: dòng họ Triệu thị tuyệt đối không thể sinh ra một luyến sủng không biết liêm sỉ, một nịnh thần không học vấn không nghề nghiệp, khoe khoang tư sắc. Sau khi trở về mình sẽ báo việc này cho tổ phụ, để ông ấy định đoạt.
Tuy rằng nghĩ đến hiên ngang lẫm liệt, nhưng ghen ghét trong lòng hắn ta lại hơn rất xa lo lắng cho danh vọng của dòng họ.
Cùng lúc đó, Hữu Xu và cửu hoàng tử đã ăn hết hai chén cơm, đang chuẩn bị thêm chén thứ ba. Tiết Vọng Kinh thấy đồ ăn tiêu hao thực nhanh, liền vứt cho thái giám đứng ở cạnh cửa một ánh mắt ra hiệu, bảo hắn ta lại đi gọi vài món. Hiếm thấy tâm tình cửu điện hạ tốt như vậy, khẩu vị cũng tốt, hôm nay nhất định phải để hắn tận hứng.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng la hét ầm ĩ, hóa ra là sĩ tử trời nam đất bắc đang làm văn hội ở dưới lầu. Tiếp qua một tháng chính là thi hội ba năm một lần, sau thi hội lại là thi đình, nếu có thể trúng tuyển, lập tức có thể chen thân lên trên, bọn họ tự nhiên lòng mang chờ mong, muốn đại triển thân thủ.
Văn hội vừa có thể làm cho mình nổi danh, có khả năng thăm dò ra sâu cạn của đối thủ, nếu ngẫu nhiên gặp gỡ một vài quý nhân, có thể được dìu dắt trọng dụng, vì vậy, một đoạn thời gian gần đây, tửu lâu trà trang các nơi ở thượng kinh đều vô cùng náo nhiệt. Trong đó Vọng Xuyên lâu là được sĩ tử ưu ái nhất, bởi vì đây là nơi cửu điện hạ thích lưu lại. Nghe các sĩ tử thượng kinh nói, nếu đến Vọng Xuyên lâu dùng bữa, trong mười lần ít nhất sẽ gặp điện hạ chín lần.
Hôm nay, cũng không biết vận khí của nhóm sĩ tử đó là tốt hay là xấu, gặp thì gặp đó, nhưng mỹ nhân của người ta ở bên, căn bản không có tâm tư đi chú ý văn hội.
Triệu Ngọc Tùng thấy cửu điện hạ thờ ơ với cao đàm khoát luận* ở bên ngoài, đang thấy thất vọng, thầm nghĩ có cần mở đầu, mời điện hạ khai văn chương hay không? Nhưng ngay lúc này, tiểu tư của hắn ta nâng một ống trúc đi vào, kề lỗ tai nói nhỏ vài câu. Hắn ta vui mừng quá đỗi, chờ một khắc cửu điện hạ ăn uống no đủ, hầu hạ Hữu Xu lau miệng rửa tay, chắp tay nói, “Điện hạ, trước đó gia phụ tìm được một bộ tranh chữ của Vô Danh cư sĩ, ngài xem xem qua ạ?”
*Cao đàm khoát luận: bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn, hệ trọng, nhưng ít gần với thực tế.
“A, tranh chữ của Vô Danh cư sĩ mà phụ thân ngươi cũng có thể lấy được, thật là vận khí tốt! Điện hạ thích lưu giữ tác phẩm của ông ta nhất, nhanh nhanh bày ra cho mọi người giám định và thưởng thức.” Tiết Vọng Kinh nhướng mày cười. Mọi người cũng đều sôi nổi phụ họa.
Lúc này Hữu Xu mới nhớ tới nhiệm vụ mà cha nương dặn dò, vừa nghe tranh chữ của người này là thứ tốt trong lòng cửu hoàng tử, vội vàng quay đầu nhìn Triệu Ngọc Tùng, hồn nhiên vô tri hỏi, “Vô Danh cư sĩ là ai?”
Cậu chính là như thế, không hiểu liền hỏi, không biết liền nói, từ chỗ người ngoài nhận được đáp án liền yên lặng ghi tạc trong lòng, mở rộng tri thức dự trữ, sẽ không không biết giả vờ biết, lại càng không có biết mà giả vờ không biết.
Mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, tiện đà buồn cười, ở trước mặt cửu hoàng tử lại không dám biểu lộ, mặt đều nghẹn đến đỏ.
Trong lòng Triệu Ngọc Tùng một trận sung sướng, khoe khoang nói, “Vô Danh cư sĩ là thi họa gia nổi danh nhất thời kỳ Đại Minh. Ông ấy vừa không yêu thích tranh sơn thủy, cũng không miêu tả hoa cỏ, bình sinh chỉ vẽ hình người, thường thường cầm một tấm ván gỗ du đãng khắp đường, khắc ra mỗi một người mình gặp gỡ. Người đương thời cười nhạo ông ngu dại, thô tục, không theo trào lưu, ông ấy lại kiên trì không ngừng. Từ mười sáu tuổi khắc họa đến năm mươi tuổi, mắt thấy sắp gần đất xa trời, Tông Thánh đế lại bỗng nhiên phát hoàng bảng, chiêu mộ họa sư giỏi vẽ hình người. Hóa ra, hắn muốn đem khuôn mặt của người trong lòng miêu tả trên giấy mà trân quý, mỗi khi vẽ thì lại bởi vì tình đến chỗ sâu không cách nào tự điều khiển, lại cảm thấy vẽ như thế nào cũng không sánh kịp một phần vạn người trong lòng, lại sợ lâu tháng lâu ngày quên mất cậu ta, lúc này mới…”
“Dong dài cái gì, nói trọng điểm!” Thấy hốc mắt Hữu Xu lại đỏ, vài giọt nước mắt bám trên lông mi muốn rơi mà không rơi, cửu hoàng tử lập tức quát lớn, biểu tình thực không kiên nhẫn.
Sắc mặt Triệu Ngọc Tùng trắng nhợt, hấp tấp nói, “Lúc này mới chiêu cáo thiên hạ, tìm kiếm hoạ sư. Vô Danh cư sĩ ứng triệu vào cung, chỉ dựa vào lời tả của Tông Thánh đế đã đem một cái nhăn mày một cái mỉm cười của người nọ miêu tả rất sống động, chọc Tông Thánh đế đến long tâm đại duyệt, cũng chính mồm sắc phong ông ta thành họa sư đệ nhất thiên hạ. Tranh mà bình sinh ông ta vẽ đều được Tông Thánh đế lưu giữ, lại bị đốt hủy trong chiến hỏa, lưu lạc đến phố phường cực kỳ thưa thớt.” Dứt lời mở ống trúc ra, đem một bức họa hơi hơi ố vàng trải ra trên mặt bàn đã sớm chà lau sạch sẽ đồng thời lót vải lên.
Cửu hoàng tử hạ mắt nhìn, quả nhiên là một bức tranh chân dung, cũng không phải người trong kỳ vọng của hắn. Ai cũng không biết, sở dĩ hắn cất giữ tập tranh của Vô Danh cư sĩ, cũng không phải là xuất phát từ yêu thích, cũng không là học đòi văn vẻ. Hắn chỉ là muốn nhìn một cái, vị thiếu niên tên là Hữu Xu kia đến tột cùng là bộ dạng gì. Tuy rằng trong hoàng thất bảo tồn một bức họa quyển, nhưng nét mực đã sớm phai nhạt, chỉ còn một hình dáng.
Khi còn bé, hắn thường nhìn chằm chằm hình dáng đó ngẩn người, sau đó khó hiểu mà rơi lệ, cho đến khi lớn lên mới hơi có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng mà chấp nhất của hắn đối với bức họa đầy đủ chưa bao giờ biến mất, phàm là chỗ nào truyền ra tác phẩm của Vô Danh cư sĩ hư hư thực thực, liền sai người đi sưu tầm. Hắn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó có thể ngẫu nhiên có được một bức họa của Hữu Xu, để giải lòng nghi ngờ.
Nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên liền mất đi hứng thú, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu vị tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết kia rốt cuộc là cái bộ dạng gì nữa. Hắn đã có được Hữu Xu của chính mình, cậu rất tốt, trên đời chỉ có mỗi một người này.
Cửu hoàng tử vốn tính toán qua loa nhìn vài lần liền trả lại, lại thấy Hữu Xu bổ nhào vào bên cạnh mình, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm bức hoạ, giống như thực cảm thấy hứng thú, liền sửa lại chủ ý, chỉ vào mấy chi tiết bắt đầu giảng giải, cuối cùng lắc đầu nói, “Bút pháp không đủ vẹn tròn, trang giấy có dấu vết làm cũ, vả lại một bút lạc khoản cuối cùng không thu được, có thể thấy đây là một bức đồ dỏm.”
Triệu Ngọc Tùng thất vọng, nghĩ đến việc phụ thân bỏ trắng năm nghìn lượng bạc, trong lòng càng đau.
Năng lực học tập của Hữu Xu rất mạnh, cẩn thận nghe trong chốc lát, lại đem đủ loại phương thức phân biệt nhớ ở trong đầu, chuẩn bị trở về xin tiền cha nương mua một bức. Nếu như có thể tìm được một bức bút tích thực đưa cho chủ tử, hắn hẳn sẽ thật cao hứng đi? Về việc lão cha nhà mình muốn điều đến Dương Châu, đã sớm bị cậu vứt lên chín tầng mây.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, hóa ra là một đám sĩ tử nghe nói cửu điện hạ ở chỗ này dùng bữa, lại không mời mà tới. Bọn họ xoay người thở dài, thái độ cung kính, luôn mãi thỉnh cầu điện hạ bàn luận, lại nói thư pháp của điện hạ độc bước thiên hạ, không ai bằng, rất muốn kiến thức một phen.
Cửu hoàng tử vốn định đuổi bọn họ đi, lại thấy Hữu Xu đang dùng ánh mắt sùng kính mà lại nóng rực nhìn mình chằm chằm, lòng hư vinh nháy mắt tăng vọt.
“Thôi, mời bọn họ vào.” Hắn khoát tay phất tay áo, tư thái tiêu sái, cũng không nói quá nhiều với mấy người đó, trải một tờ giấy Tuyên Thành ra bút như du long. Nhóm sĩ tử mừng rỡ như điên, vội vàng xúm lại đi qua quan sát, mọi người dưới lầu nghe tin tức cũng đều chạy tới, khen hay không ngừng.
Khi cửu hoàng tử vũ văn lộng mặc, giống như trùng lặp với chủ tử sáu trăm năm trước, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Khi đó không ai phản ứng với hắn, dù cho kinh tài tuyệt diễm cũng phải giấu diếm khắp nơi. Hiện tại hắn có thể tận tình tiêu sái, bừa bãi phóng túng, lúc nên cười thì vui sướng, lúc nên giận thì tức sùi bọt mép, cho dù bộc lộ tài năng, cho dù âm tình bất định, cũng có thể được tất cả mọi người thổi phồng cùng kính ngưỡng.
Mà càng khác biệt chính là, hiện tại bên cạnh hắn, đã không có chỗ đặt chân của mình. Nhìn Tiết Vọng Kinh giúp chủ tử mài mực, lại nhìn Triệu Ngọc Tùng giúp chủ tử đè giấy, Hữu Xu đã sớm bị chen đến bên ngoài đám người, chỉ có thể kiễng mũi chân rướn cổ lên rốt cuộc nhận thức được một chuyện cực kỳ bi ai —— bất luận cậu áy náy cỡ nào, bất luận cậu muốn bù đắp thế nào, chủ tử sống thêm một lần nữa dĩ nhiên không cần áy náy của cậu, lại càng không yêu cầu cậu bù đắp. Chuyện duy nhất cậu có thể làm cho hắn, ước chừng chỉ còn lẳng lặng tránh ra, yên lặng bảo hộ.
Nghĩ vậy, cậu xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, lặng yên rời đi.
Cửu hoàng tử cảm giác được có người đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa đứng quá gần, ngay cả hô hấp cũng từng hơi từng hơi phun ở bên mặt mình. Hắn vẫn luôn cho rằng đó là Hữu Xu, cho nên viết càng thêm tập trung, đợi xong một bức cuồng thảo, quả nhiên nghe thấy người xung quanh liên tiếp phát ra tiếng hít khí kinh diễm.
Hắn tiếp nhận khăn ướt thái giám truyền tới, một bên chậm rãi lau tay, một bên cong môi nhìn sang “Hữu Xu” đứng ở bên cạnh mình, muốn từ trong miệng cậu nghe được vài câu ca ngợi nhiệt liệt, lại không đề phòng mà nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Ngươi không phải Hữu Xu!” Hắn ngạc nhiên, sau đó nhiều lần tìm kiếm trong đám người, bối rối luống cuống hô, “Hữu Xu, Hữu Xu, ngươi ở chỗ nào? Hữu Xu!”
Hắn giống như nổi điên đẩy đám người ra, rốt cuộc vẫn không tìm thấy thiếu niên tâm ái, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, sau đó lại bước nhanh trở về nhã gian, đem bức tự mà bình sinh mình viết tốt nhất xé thành mảnh nhỏ.
“Hữu Xu rời đi khi nào? Ngay cả một người cũng trông không nổi, bổn vương còn cần các ngươi làm gì? Cút! Đều cút đi cho bổn vương!” Khuôn mặt hắn dữ tợn, sắc mặt xanh mét, hận không thể rút bội đao bên hông ra, đem những người chướng mắt đó chém thành thịt nát.
Tất cả những thứ bàn, giấy và bút mực đều bị hắn đánh nát, phát ra tiếng vang binh binh bang bang thật lớn, mọi người sợ hãi liên tục lui về phía sau, bỏ trốn mất dạng. Mấy người Tiết Vọng Kinh không dám đi, chỉ phải canh giữ ở ngoài cửa tức giận, còn khoa tay múa chân làm một thủ thế chém đầu với thủ lĩnh thị vệ.
Biết rõ vị chủ nhân này coi trọng Triệu tiểu công tử, còn không trông người cho kỹ, sao mà một chút mắt nhìn cũng không có?
Bọn thị vệ cũng thực oan uổng, lúc ấy người nhiều như vậy, bọn họ lo lắng thích khách lẫn vào trong đó, tất nhiên là vạn phần đề phòng, chỗ nào có nhàn rỗi đi chú ý công tử Triệu gia? Đám người kia cũng to gan, vì lộ diện, lại vô cớ chen quý nhân bên người điện hạ đi, thi đình lần này ai cũng đừng mong trúng tuyển.
Cửu hoàng tử điên cuồng một trận mới khó khăn hoàn hồn, vội vàng lao ra đường tìm người, tìm không được lại chạy đến Triệu phủ, lại biết được Hữu Xu còn chưa quay về, lại theo đường cũ đi tìm, cuối cùng lướt qua nhau với người trong lòng, cho đến giờ đóng cửa cung mới bị thị vệ Trọng Khang đế phái tới buộc hồi Đông Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.