Dịch: Bánh Bao
---
Lý Tu Viễn chắp tay nói, sau đó nhìn Lục Nga:
- Đã tha cho ngươi, sao còn không đi?
Thiên kiếp của ta sắp tới, căn cơ lại bị đả thương, đi hay ở cũng chẳng sống được.
Lục Nga nhìn chân gãy của mình, nước mắt lập tức rơi như mưa.
Yêu ngôn hoặc chúng, thương thế nhỏ như vậy có làm sao đâu, rõ ràng ngươi thấy con ta tốt bụng, muốn lợi dụng nó.
Lý Đại Phú quát.
Lục Nga chỉ cúi đầu khóc, yên lặng không nói.
Lý Tu Viễn thấy vậy khe khẽ thở dài:
- Thôi được, việc này do ta mà ra, bởi vì ta khiến thân phận ngươi bại lộ mới dẫn tới chuyện này. Hôm nay ta đưa ngươi một thứ, giúp ngươi độ kiếp, cũng xem như đền bù.
Nói xong hắn phất phất tay:
- Đi, lấy ta bút mực tới đây.
Vâng, đại thiếu gia.
Một hộ vệ đáp lời rồi chạy mau ra ngoài , thời điểm trở về cầm theo bút mực giấy nghiên.
Ngươi cho ta mượn trâm cài một chút.
Lý Tu Viễn lại nói.
Lục Nga nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn nghe lời rút một cây trâm đang cài trên tóc xuống.
Lý Tu Viễn dùng trâm cài đâm vào đầu ngón tay rồi nhỏ mấy giọt máu vào nghiên mực, mài mực xong lại dùng mới cởi áo ngoài ra trải trên bài, dùng mực mài chung với máu viết lên đó. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Lúc lại gần chỉ thấy trên áo một hàng chữ: Niệm tìm ta một chút. Lý Tu Viễn thân bút.
Cầm đi, lúc độ kiếp khoác lên người.
Lý Tu Viễn viết xong liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/194175/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.