Bệnh của phụ thân đã chữa khỏi, hơn nữa còn sinh long hoạt hổ khiến Lý Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá, sau đó hắn lại dẫn đám hộ vệ quay lại ngọn núi Hà Thủ Ô tinh chiếm cứ.
- Đại thiếu gia. Ngài xem, quả nhiên tảng đá chính là phỉ thúy, chỉ là bị nham thạch bọc bên ngoài nên khó lòng nhận ra.
Thiết Sơn giơ một mảnh hắc thạch nhặt được từ vách núi ra.
Lúc này mới thấy bên trong tảng đá to lớn có màu đen kia lấp lánh ánh sáng xanh.
- Xem ra Hà Thủ Ô ngàn năm này không có gạt ta.
Lý Tu Viễn phất phất tay nói:
- Mang về, mai mốt kiếm sư phụ chết tác ngọc khí.
- Vâng, đại thiếu gia.
Lúc này hộ vệ mỗi người phụ một tay ôm tảng đá lớn kia xuống núi.
- Đại thiếu gia, không mang một vạn lượng bạc kia về ư?
Thiết Sơn nhìn rương bạc để gần đó nói.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ giật, khua tay nói:
- Cũng mang về đi. Bất quá dùng toàn bộ số bạc trong rương làm từ thiện, không thể dùng riêng.
- Đại thiếu gia, vì sao ạ?
Thiết Sơn hiếu kỳ nói.
- Bởi vì đây không còn là tiền của Lý gia ta nữa, mà là tiền bán mạng của Hà Thủ Ô.
Lý Tu Viễn chợt cười nói:
- Chúng ta không thể lấy lại số bạc này, giúp nó dùng tiền làm từ thiện để nó nhận được công đức, mà thanh danh Lý gia cũng được thơm lây.
Thiết Sơn nhẹ gật đầu rồi đáp lại một tiếng.
Thời điểm mọi người xuống núi, lúc đi ngang qua giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375261/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.