- Ngươi là người thông minh, không đánh sao biết không thắng được? Lão hủ một người ở chỗ này đánh cờ đã có mấy thập niên nhưng một mực không có người luận bàn. Có lẽ sau khi đánh ngươi liền phát hiện, thắng lão hủ cũng không có khó đến vậy.
Lão giả tóc trắng cười nói.
Lý Tu Viễn đi tới rồi ngồi ở trước bàn cờ, chân thành nói:
- Nếu ta vẫn một mực không thắng được lão nhân gia. Ngươi chẳng phải sẽ vĩnh viễn không cho ta tiên đan sao?
- Không nhất định vậy, có lẽ khi tâm tình tốt lão hủ liền đem tiên đan cho ngươi.
Lão giả tóc bạc nói.
Lý Tu Viễn nghe vậy đành phải đè nén cấp bách cùng bất mãn trong lòng, ngồi xuống đánh cờ với lão ta.
Thân là người đọc sách, với vài chục năm sinh hoạt ở thế giới này tuy không tinh thông cầm kỳ thư hoạ nhưng mỗi thứ hiểu một chút cũng không có gì là lạ. Cờ vây, hắn cũng có thể chơi một chút. Chỉ là không tinh thông mà thôi, dù sao phần lớn thời gian Lý Tu Viễn đều dùng để tập võ.
Nhưng mà đánh cờ quan trọng nhất chính là tâm cảnh. Bây giờ trong lòng Lý Tu Viễn lo lắng cho bệnh tình của phụ thân, tâm phiền ý loạn, sao có thể bình tĩnh mà đánh cờ. Một lát sau, lão giả tóc trắng đánh hạ một con cờ rồi cười ha ha nói:
- Ngươi thua, lại đánh thêm một ván.
Lý Tu Viễn không có gì để nói, đành phải tiếp tục bồi lão giả này đánh cờ.
Lại qua nửa canh giờ, tất nhiên hắn hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375248/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.