- Cường đạo các người cướp bóc kiêng kỵ nhất bị lộ diện. Quy củ này tại hạ hiểu.
Toàn thân Vương Bình run rẩy nói:
- Ta không thấy mặt của các ngươi. Các ngươi đừng giết ta, ta chỉ là thư sinh nghèo không có nhiều tiền. Chỉ có mười mấy lượng bạc đặt ở giày ở trong. Các ngươi cầm đi, cầm đi đi. Ta không cần nữa.
- Mẹ nó, để tiền trong giày. Ngươi không chê thối nhưng lão tử chẳng thèm ngươi mấy đồng tiền bẩn của ngươi. Hiện ta cần làm ăn lớn, thư sinh nghèo như ngươi cút đi cho ta.
Ngô Phi mắng to, sau đó đá Vương Bình một cước ý bảo hắn cút xéo.
Vương Bình cầm tay áo che mặt, vội vàng đào tẩu. Thế nhưng đi một nửa lại chạy trở về.
- Sao ngươi lại trở về.
Ngô Phi cả giận nói.
- Lý công tử của huyện Quách Bắc Lý có ân cứu mạng tại hạ. Hắn là người tốt, xin vị này cường đạo đại ca tha cho hắn một lần. Tại hạ nguyện ý dâng số bạc giấu trong dây lưng cho các ngươi.
Vương Bình che mặt cởi đai lưng xuống.
- Cái tên thư sinh nhà ngươi dám lừa gạt lão tử. Xem ra ngươi là không muốn sống nữa.
Ngô Phi giận dữ, bộ dáng như muốn giết Vương Bình tới nơi.
Vương Bình bị hù đến phát run, miệng không thể nói.
Lý Tu Viễn thấy vậy không khỏi cười cười lắc đầu, Vương Bình đúng là có mấy phần thiện lương và nghĩa khí, lúc này còn nghĩ tới hắn. Bất quá Lý Tu Viễn không hi vọng Vương Bình tiếp tục lưu lại nơi này.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375240/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.