Giờ phút này Lý Tu Viễn đã về tới phủ đệ.
Dù màn đêm đã buông xuống nhưng trong Lý gia đèn đuốc sáng trưng, quản gia và tất cả hộ vệ của Lý gia đều tề tụ ở đây, chờ đại thiếu gia về phân phó.
Bấy giờ sắc mặt Lý Tu Viễn nặng nề, hiển nhiên tâm không quá tốt.
- Phụ thân ta bị Lưu huyện lệnh giam vào ngục, hẳn các ngươi cũng biết chuyện này, hôm nay ta tới bái phỏng ông ta, Lưu huyện lệnh lại lòng tham không đáy, không chỉ muốn lấy tiền tài của Lý gia, mục đích thực sự là đoạt gia nghiệp bốn đời của ta.
Nói xong, bỗng nhiên hắn vỗ bàn trà, dưới cái vỗ nặng nề này, trên bàn trà hiện lên vết rạn nứt.
Chúng quản gia và hộ vệ không khỏi rùng mình, chẳng dám nói nhiều.
Lý Tu Viễn nói:
- Những năm nay Lý gia ta cũng được xem là một nhà là việc thiện, sửa cầu trải đường, xây dựng thủy lợi, mở đường cứu tế, không biết đã gián tiếp giúp bao nhiêu người, vậy mà một tên cẩu qua ỷ bản thân có vài phần quyền thế lại chẳng kiêng nể gì, muốn cưỡng đoạt Lý gia, xem ra ông ta nghĩ Lý gia là quả hồng mềm mặc người ta bóp.
- Đại thiếu gia, ngài định làm thế nào?
Lý quản gia hỏi:
- Lưu huyện lệnh sẽ không thả phụ thân, ta cũng không cho phép người lớn tuổi còn chịu sự khổ cực của tù đầy, Lưu huyện lệnh tâm ngoan, vật đừng trách Lý Tu Viễn ta thủ lạc.
- Khổng Tử bảo, lấy gì để báo oán, lấy oán báo oán, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375187/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.