Nghe tiếng khóc thút thít khe khẽ truyền ra từ trong phòng của Đỗ Quả Phụ, Lý Tu Viễn đứng dậy muốn đi vào phòng khuyên nhủ nàng.
Sau khi vào phòng, hắn nhìn thấy Đỗ Quả Phụ một bên vừa khóc vừa buộc một sợi dây lên trần, không biết nàng lấy đâu ra tấm vải này mà treo ở lên.
Nàng thật sự muốn đi tìm chết a.
- Đỗ Quả Phụ, ngươi lại muốn làm cái gì vậy?
Trong giọng nói của Lý Tu Viễn mang theo vài phần nóng giận, quát.
Lúc trước hắn đột nhiên có linh cảm không lành mới quay về đạo quán tìm Đỗ Quả Phụ, vì cơ duyên xảo hợp mới cứu nàng một mạng, vậy mà g tỉnh nàng vẫn muốn tìm chết khiến hắn thật sự tức giận.
Đỗ Quả Phụ vừa bước lên ghế gỗ muốn treo cổ tự xác liền bị Lý Tu Viễn quát một tiếng làm cơ thể nàng run lên, nàng đứng yên tại chỗ cúi đầu xuống không dám nói một lời, cũng không treo cổ nữa.
- Ta cứu ngươi không phải để ngươi tự sát, biết vậy lúc trước ta đã không cứu ngươi khi ngươi bị Sơn Tiêu bắt.
- Nhưng mà...Nhưng mà, ta không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Đỗ Quả Phụ cúi đầu lau nước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn nói:
- Vì sao lại vậy, không phải ngươi thắt cổ chưa thành công sao? Lúc này có gì mà xấu hổ, lại nói cchuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, ta không rảnh kể cho người khác, chỉ cần ngươi không nói, trong thôn sẽ không ai biết.
- Không, không phải chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375179/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.