Dù biết sư phụ từng ở đầu đường xem bói, có điều khi tận mắt chứng kiến, khóe miệng Lý Tu Viễn không nhịn được giật một cái. 
Bất quá hắn vẫn nhịn được xúc động muốn tuôn trào trong lòng, tâm bình khí hòa nói: 
- Sư phụ tính được gì mà giật mình như thế. 
Đạo nhân mù lắc đầu: 
- Bà đồng Vương có gì đó cổ quái, rất cổ quái, không ổn, thật sự không ổn, sư phụ đoán mệnh nhiều năm lần đầu tiên gặp được. 
Thấy dáng vẻ muốn nói lại dừng của đạo nhân mù, Lý Tu Viễn cảm thấy sư phụ ngày càng giống thầy bói lừa gạt người, không, không phải giống mà là đúng như vậy. 
Mười mấy năm trước sư phụ từng bày quầy xem bói ở huyện Quách Bắc. 
- Có chuyện gì sư phụ cứ nói thẳng, đừng có thừa nước đục thả câu. 
Lý Tu Viễn nói. 
Đạo nhân mù lắc đầu: 
- Vương bà kia hẳn đã chết vào đêm qua, đã là tử nhân, sư phụ tính được tuổi thọ bà ta đã hết, không còn ở nhân thế. 
- Chết, chết rồi ư? Sao có thể, đêm qua Vương bà bị con phá đạo thuật, vì có tật giật mình mà đêm khuya trốn khỏi huyện thành, sao lại chết được? 
Lý Tu Viễn cả kinh. 
- Có lẽ do đạo thuật phản phệ nên trọng thương, lúc chạy khỏi huyện thành mới chết. 
Đạo nhân mù nói tiếp: 
- Cụ thể canh giờ nào vi phụ không tính ra chính xác được, dù sao tin tức quá ít, chỉ có thể thông qua ba quyền đạo thuật mà xem xét một phen. 
Nói xong đạo nhân mù chỉ và ba quyên đạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375173/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.