Kinh thành, đã về khuya. Phó Thừa Sơ xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng kết thúc công việc một ngày. Gần đây, Bộ Hộ có nhiều động thái, thêm vào chuyện kính giá rẻ, cường độ làm việc như thế này, ít nhất cũng phải kéo dài đến cuối năm.
Vẫn là tiểu tử Diệc An kia biết lười biếng, sớm đã chạy ra ngoài rồi. Nhưng nghĩ đến những bức thư gần đây, Phó Thừa Sơ không khỏi đau đầu. Vụ Châu nhiều lời đồn về tinh quái. Thằng nhóc này sẽ không thực sự gây họa ở bên ngoài chứ? Lại còn không hề che giấu, e rằng đang chờ y phát hiện đây.
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi tung cánh cửa sổ đang khép hờ. Phó Thừa Sơ theo bản năng vươn tay đè chặt văn thư trên bàn. Một lúc sau, gió lại thổi cánh cửa sổ khép lại. Thị vệ canh giữ ở cửa nghe động tĩnh đi đóng cửa sổ, nhưng Phó Thừa Sơ lại biến sắc ngay khi chạm vào vật trong lòng bàn tay.
“Ra ngoài!”
Thị vệ vội vàng đóng chặt cửa sổ rồi bước ra. Phó Thừa Sơ nghe thấy tiếng đóng cửa, mới dời hai tay ra. Đập vào mắt, chính là một chiếc ấn vuông. Chiếc ấn này chính là quà sinh nhật mà thầy giáo đã tặng cho Diệc An năm ngoái.
Nhìn sang bức thư mới xuất hiện trên góc bàn bên cạnh, gân xanh trên trán Phó Thừa Sơ giật mạnh mấy cái. Chỉ cảm thấy ngày thường thầy giáo đ.á.n.h sư đệ vẫn còn quá nhẹ.
Thật là có bản lĩnh! Dựa vào việc ở xa, lại dám đến trêu chọc y sao? Phó Thừa Sơ tùy tiện nhặt chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883209/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.