Ứng Khứ Bệnh từ nhỏ đã yếu ớt, khó khăn lắm mới cùng chị gái đi xa lại bị sơn tặc bắt lên núi làm đồng tử hái thuốc. Tuy giờ đã đến tuổi trưởng thành, nhưng cậu chưa từng tiếp xúc nhiều với người ngoài.
Tuy nhiên, vì những trải nghiệm đã qua, cậu rất cảnh giác với người khác, hiếm khi mở lời nói chuyện. Cậu là ứng viên tự kỷ số hai của nha môn, chỉ sau Hắc Lộc Lộc. Nhưng đối với Trình huyện lệnh, người đã cứu cậu khỏi khổ ải và báo thù cho hai chị em, cậu lại không biết phải từ chối thế nào.
“Không sao, nha môn toàn là người nhà cả, cứ coi như ăn bữa cơm bình dị thôi.”
Ứng Khứ Bệnh từ chối không được, chị gái lại rất tán thành, nên cậu gật đầu đồng ý: “Nhưng đại nhân, tôi có thể đưa Tiểu Khinh đi cùng không?”
Trình Diệc An đương nhiên không từ chối: “Đương nhiên có thể. Dẫn cả chị gái ngươi đến nữa.”
Ứng Khứ Bệnh thầm nghĩ, Trình đại nhân quả là người tốt vô cùng. Tương lai Thang Khê rất đáng mong đợi.
Tuy nhiên, đến tối khai tiệc, người đến dự chỉ có Ứng Khứ Bệnh và Tiểu Khinh. Tiểu Khinh vẫn im lặng như thường lệ, chỉ đi bên cạnh Ứng Khứ Bệnh. Nhưng so với lúc mới xuống núi, cả hai giờ đã tròn trịa đáng yêu hơn nhiều. Ít nhất là khi ngồi cùng Phan mèo con, hoàn toàn có cảm giác là người cùng lứa tuổi.
“Chị gái nói hôm nay chị ấy còn phải lễ Phật, nên không đến được. Đây là chút quà nhỏ chị ấy nhờ mang đến, mong đại nhân đừng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883202/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.