Đào Túy bị thương đến mức không thể giữ được nguyên hình, đương nhiên cũng không thể mở lời kể lại những gì đã xảy ra. Trình Diệc An bảo Ly Dung đưa Đào Túy đến nhà kính, vừa hay có thể để mèo con trông chừng, tránh xảy ra chuyện gì.
“Huyện lệnh đại nhân, sao ngươi lại thất thần thế? Có phải bị Đào Túy biến thành cây trúc dọa sợ rồi không?” Ly Dung không biết từ đâu lại lôi ra một cây quạt xếp, nhẹ nhàng mở ra che nửa mặt, để lộ hai chữ “Không lạnh” phóng khoáng và ngông cuồng.
Khóe miệng Trình Diệc An hơi co giật, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh. Liêu Trai đấy, đây là Liêu Trai, chiến trường chính của yêu ma quỷ quái. Trong truyền thuyết, mười bước một hồ yêu, trăm bước một con quỷ dữ tìm thù. Một thế giới quan kỳ ảo như vậy, chàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, sao mà không hoảng cho được.
Trình huyện lệnh ngẩng đầu nhìn thấy chữ trên quạt xếp, không nhịn được nói: “Ngươi thật sự không lạnh? Áo lông hồ ly giữ ấm tốt vậy à?”
Ly Dung khẽ nhướng mày, dưới ánh trăng lạnh, ánh mắt hắn mang theo chút nguy hiểm: “Đại nhân, lời này của ngươi hơi nguy hiểm đấy nhé. Giả sử ta thấy da người giữ ấm tốt, có phải ta cũng có thể như con người, lột da để giữ ấm không?”
... Rốt cuộc ai nguy hiểm hơn ai? “Đại nhân có phải muốn nói con người có linh trí, còn hồ ly thì không phải không?” Nghe lời này, giọng điệu lại càng nguy hiểm hơn.
Trình Diệc An có sợ không? Đương nhiên không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883186/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.