Đại ca suýt nữa thì tức đến ói ra một ngụm m.á.u già, cái này cũng quá bắt nạt người rồi!
Nói đâu là đọc sách để hiểu lễ nghĩa, vậy mà tân huyện lệnh ở Thang Khê này còn ngang ngược hơn cả sơn tặc, nghe xem, hắn nói ra được câu nào là lời người nói sao? Nhưng đại ca dù có là nhân vật số một số hai trên núi, xuống núi mà bị tước mất cặp rìu đôi thì cũng chỉ như con hổ mất răng. Không những thế còn xui xẻo gặp ngay một “sơn đại vương” lợi hại hơn, bị tóm thì cũng chẳng có gì là bất ngờ.
Đại ca: Hối hận, thật sự rất hối hận, sớm biết huyện lệnh này là một đường đánh thẳng vào nhậm chức, thế mà vẫn dám coi thường! Khinh địch hại cả đời!
Đại ca hối đến đứt ruột, nhưng cái nhà lao cần ngồi vẫn phải ngồi. Huyện lệnh Trình thậm chí còn tốt bụng đến mức cung cấp cho đám sơn tặc này một “phòng giam VIP”, để mọi người “cảm thấy như về nhà”.
Khuê ca nhìn thấy đại ca, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất:
“Đại ca, sao ngươi cũng vào đây rồi?”
Đại ca mặt mày xanh lét.
Xử lý xong nhóm sơn tặc đầu tiên, huyện lệnh Trình khóa kỹ cửa nhà lao, còn dặn dò Chúc Phong Niên hai câu rồi mới quay về miếu Thành Hoàng.
Ở cổng miếu, chàng cùng Hắc Sơn ăn một bát hoành thánh tơ lụa nấm rừng nổi tiếng của vùng này. Hai vợ chồng già bán hàng mấy chục năm, rất có uy tín, mỗi năm hội miếu đều bán ở vị trí đắc địa. Nghe nói ngay cả Thành Hoàng gia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883161/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.