Hiển nhiên, nhà giam hiện tại không có ngục tốt trấn giữ, thậm chí toàn bộ nhà lao huyện đường cũng vắng tanh không một bóng người. Vị huyện lệnh tiền nhiệm đã mất gần ba tháng, đám ngục tốt nếu có cũng sớm bỏ trốn hết.
Song, trên đời việc gì cũng có ngoại lệ. Khi Trình Tấn áp giải đám sơn tặc vào ngục, ở tận cùng sâu nhất của dãy lao, chàng phát hiện ra một phạm nhân duy nhất còn đang bị giam giữ trong nhà ngục này.
… Ồ? Không ngờ còn chưa c.h.ế.t đói? Huyện Thang Khê mới thành lập, cả tòa huyện nha đều được xây dựng trong vòng mười năm nay, nhà ngục cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, rõ ràng ngân sách xây dựng ban đầu rất eo hẹp. Kết cấu nhà ngục dạng chữ hồi, các phòng giam bị phân chia lớn hơn bình thường để tiết kiệm vật liệu, ngoài chiếc cửa khóa sắt cơ bản thì chẳng có thêm lấy một hình cụ nào.
Mà nghĩ lại thì cũng phải, bọn sơn tặc gốc gác từ tầng lớp cường hào ác bá, chỉ cần đứng lù lù ra đấy đã đủ dọa c.h.ế.t dân đen, căn bản chẳng cần đến roi vọt hay xiềng xích.
Trình Tấn xách đèn lồng, châm ngọn nến ở trước cửa phòng giam — cây nến chỉ còn một đoạn cháy dở, ánh sáng lập lòe vàng vọt rọi lên bóng người tựa lưng vào tường. Chàng gõ mạnh lên song sắt, cao giọng nói:
“Phát cơm đây, còn sống không đó?”
Trình huyện lệnh cứ ngỡ đối phương đã c.h.ế.t đói, định quay người bỏ đi thì thấy người kia khẽ ngẩng đầu lên.
Là ánh mắt thế nào nhỉ? Như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.