Sau khi tất cả được giải quyết Trình Tử Diệp được đưa đến bệnh viện để được chăm sóc cẩn thận. Nhưng do sự chấn thương quá mạnh tác động đến tinh thần của cậu nên đã quên đi Hàn Châu và những gì đã sảy ra giữa cậu và anh. Khi nghe Trình Tử Diệp đang dần hồi phục Hàn Châu bỏ dở công việc đang làm chạy nhanh đến bệnh viện thăm cậu bước vào mùi thuốc nồng nặc khiến anh cảm thấy khó chịu càng đi vào mùi càng rõ hơn. Đi sâu vào con hẻm lớn mùi hương sữa ngọt ngào lan toả kèm một chút hương vị của dâu tây xoá mọi sự căng thẳng trong lòng. Càng bước gần hơn, anh càng cảm thấy rõ hơn hai người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
Trình Tử Diệp: Anh.... Là ai??!
Đào Mễ: Gì! Cậu không biết anh ấy là ai sao!!!
Lệ Thành: Người này là người mà cậu đã từng cứu rồi đấy! Cậu không nhớ sao!!!
Trình Tử Diệp: Xin lỗi! Tôi mới nhìn thấy mấy người lần đầu tiên mà!
Khắc Khuê: Thật lòng xin lỗi! Cậu chủ chúng tôi đang mất trí nhớ tạm thời về kí ức của ngài ấy với người này!
“Chuyện này....”
Hàn Châu: Tôi hiểu rồi!
Anh nói xong rồi đi ra khỏi phòng hình như anh đã biết trước được mình cần phải trải qua cái gì. Ngày hôm sau Hàn Châu mang cháo đến cho Tử Diệp, sắc mặt của cậu vẫn hồng hào như vậy vẫn loé sáng với tia chiếu rọi qua khung cửa sổ. Anh bước vào đặt hộp cháo xuống ngồi cạnh thiếu niên ấy.
Trình Tử Diệp: Anh... anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-toi-co-the-quay-lai-khong-/3572608/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.