Thấy thế Hàn Châu đưa cho anh một chiếc rồi hai người cùng nghe, lời nhạc êm dịu xoá tan cơn muộn phiền. Giọng hát êm dịu làm lòng ta yên bình nghe được một đoạn thì Lệ Thành hỏi anh đây là bài gì và người sáng tác nó là ai. Hàn Châu chỉ chọn vẹn hai câu:
- Bên em, anh là tất cả! Giọng chính là Beta đó! Nghe hay đúng chứ!
- Ông phổ nhạc cho cậu ta!
- Ừm!
- Tôi chưa thấy ông chơi piano bao giờ đâu!
- Lâu rồi! Nhưng người ấy đã cho tôi cơ hội để phổ nhạc cho lời bài hát đó đấy!
Bài hát này, chính là do chính tay Trình Tử Diệp tự chế ra và tiếng đàn piano là do tay của Hàn Châu phổ âm điệu lên. Vào khoảng ba năm đó Tử Diệp ước muốn có thể hát cho chính bản thân mình tạo ra, trước sự ước mơ giản đơn của cậu mà Hàn Châu đã đánh lên bản nhạc này cùng với lời hát của cậu. Anh hỏi cậu một câu.
- Giọng hay như vậy! Sao em không đi học hát! Hay là làm một ca sỹ!
Trình Tử Diệp chỉ khẽ cười mà không nói gì cả, nếu như nói ra thì chỉ là một điều không thể mà thôi. Bởi chính cậu, gia đình cậu đã phá nó đi một ước mơ không bảo giờ trở lại. Khoảng khắc đó là một lần trong lòng anh, anh không thể quên được khuôn mắt tươi cười như thế của cậu và chôn vùi đi sự đau khổ trong quá khứ đen tối ấy. Rồi hai người rơi vào trầm tư, một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-toi-co-the-quay-lai-khong-/3572602/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.