Edit: La Thùy Dương
Lúc họ trở lại doanh trại khu năm đóng ở biên giới, Trì An cảm thấy tầm mắt mọi người nhìn mình có vẻ kỳ lạ.
Đương nhiên nếu ban nãy đám đàn ông này đã biết thân phận của cô thì cách nhìn có thay đổi cũng không có gì lạ, ít ra như vậy cũng còn bình thường hơn là ngay lúc này, cứ như bọn họ trông có vẻ rất sợ hãi vậy.
Đợi trở lại phòng, Trì An liền nói với vị chỉ huy đang thay y phục, “Tư Ngang, anh có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em hơi kì lạ không, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tư Ngang đội mũ quân nhân, sửa lại vành nói, nghiêng đầu nói với cô: “không cần để ý bọn họ.”
hắn đi tới, cúi người hôn cái bẹp lên mặt Trì An, đôi màu mắt tím sâu hút bên dưới vành nón như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, vừa sáng ngời vừa mềm mại, dịu dàng nói: “anhphải đi họp, ở chỗ này chờ anh được chứ?”
Trì An: “… Được thôi.”
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, mặt Trì An trong nháy mắt liền đen lại, hứ một tiếng, lấy quần áo đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi tắm mình trong nước nóng một cách sảng khoái, Trì An tùy tiện mặc quần áo, dùng khăn lông lau mái tóc ướt nhẹp một cách qua loa rồi khoanh chân ngồi bệt xuống giường, lôi ra một chiếc laptop để ghi chú lại thứ thảo dược mà họ phát hiện suốt chuyến đi do thám lần này, chưa kể còn dựa theo trí nhớ mà vẽ ra chúng ở bên cạnh.
Chộn rộn tận một lúc, đến khi phục hồi lại tinh thần thì sắc trời bên ngoài đã trở sang chạng vạng, ánh chiều tà cũng đã rực sáng nơi đường chân trời rồi.
Bụng có chút đói, Trì An đứng dậy hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-than/1889632/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.