Tòa nhà đổ nát này có chút giống như tòa nhà chính phủ, vào cửa chính là một đại sảnh rộng, nhưng đã không còn cửa chính, ánh sáng bên trong tăm tối, trên mặt đất làmột tầng tro bụi dơ bẩn, người đi qua sẽ lưu lại dấu chân.
Trì An đi theo những người này vào trong, không tiếng động mà quan sát một vòng, rất nhanh phát hiện ra, những người này thoạt nhìn phi thường chật vật, không chỉ có tinh thần, mà ngay cả quần áo, tựa như dân chạy nạn.
Mới vừa trải qua tàn sát từ những chủng loại khác, bộ dạng như thế của như người này cũng không có gì kỳ quái.
cô cúi đầu nhìn ba lô ôm trước ngực, là một ba lô được làm bằng vải bạt chắc chắn, vải dệt đã bạc màu, có thể nhìn thấy những vết bị mài mòn. Ba lô này cũng khôngnặng, không biết bên trong có gì, cô vẫn luôn ôm gắt gao trong ngực, có thể nguyên chủ rất coi trọng nó.
Trừ ba lô ra, trên người cô cũng mặc bộ quần áo không vừa người, áo thun rộng màu đen và quần thể thao cùng màu, trên chân là đôi giày vải bạt dơ bẩn.
hiện tại cô cũng giống như dân chạy nạn, rõ ràng cũng giống giống những người này.
Khi đi ngang qua một bức tường gạch men bóng loáng, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Trì An ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện gương mặt mình trên mặt tường, dáng ngườinhỏ gầy, quần áo to rộng, tóc ngắn gọn gàng, mặt dơ đến nhìn không ra bộ dạng gì, thoạt nhìn như một đứa con trai, cô đem ba lô trong ngực chuyển qua xách trên tay, phát hiện vùng ngực thật bằng phẳng...
Nếu không phải cảm giác được cảm giác trói buộc ở ngực, nhìn người trên tường, côcòn nghĩ mình là một đứa bé trai suy dinh dưỡng.
cô không cảm giác được trên người có vết thương gì, mà ngực lại có cảm giác trói buộc...
không phải là dùng để bó ngực chứ?
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-than/1889617/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.