Mũi tên đâm vào ngay vị trí bả vai trái, không sâu nhưng chất độc ở trên đầu mũi tên khiến cơ thể tôi lập tức đau đớn, Sở Minh Quân nhanh chóng đỡ lấy tôi. Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì vết thương của tôi, ngài ấy mất hết lý trí, vung thẳng kiếm đến Đại Hoàng tử.
Nhưng hành động đó đã dừng lại giữa chừng, là do tôi đang cố gắng níu lại cánh tay của ngài ấy.
- Ngài…đừng giết hắn…nếu như… ngài giết…bọn chúng sẽ gán cho ngài tội phản quốc…thật sự đấy…
- Nàng thật là… đến lúc này vẫn nghĩ đến chuyện đó hay sao? Ta sẽ mang nàng đi chữa trị, cố gắng một chút!
Tôi biết ngài ấy đang cố trấn an tinh thần của tôi, chỉ là…chất độc này, e rằng sẽ không có cách giải.
Khi tôi mở mắt ra, đã là sáng hôm sau, bên cạnh là Sở Minh Quân đang ngồi canh chừng trên ghế, thấy tôi cử động, ngài ấy liền tiến lại, nắm lấy cánh tay đang lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệch hiện tại của tôi có lẽ khiến cho ngài ấy hoảng sợ, nên ánh mắt có chút thất thần khi nhìn tôi.
- Ngài đã thức suốt đêm qua sao? Cuộc chiến này đã làm ngài tiêu tốn bao nhiêu sức lực rồi!
- Ta không sao, điều nàng nên lo lắng bây giờ là cơ thể của nàng!
Mặc dù câu nói có chút trách móc, nhưng những hành động vén chăn, sờ trán, lau mặt cho tôi lại vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ đến mức sợ tôi sẽ bị đau vậy. Tôi cầm lấy bàn tay chai sần vì cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-ta-co-the-gap-lai-nhau-sau-mot-ngan-nam/3305260/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.