Có lẽ là do quay phim xong nên tinh thần thoải mái, cộng với bôn ba đường dài, trên đường trở về Mạnh Hà Xuyên đã ngáp ấy lần. Vốn Diệp Thầm bảo hắn nếu buồn ngủ thì ngủ trong xe một lát, nhưng Mạnh Hà Xuyên không chịu, thỉnh thoảng cùng Diệp Thầm trò chuyện đôi lời, Diệp Thầm đành phải kệ hắn.
Khi trở lại nơi ở của Diệp Thầm thì đã khá muộn.
Xách hành lý đứng trước cửa, cả hai đều cảm thấy thấp thỏm khó hiểu.
"Lâu lắm không quay lại nơi này." Diệp Thầm nói.
"Đúng vậy." Mạnh Hà Xuyên nhẹ nhàng đáp lại.
Diệp Thầm lấy chìa khóa mở cửa, hai người cùng nhau bước vào sảnh trước, bật đèn lên, liếc nhìn có thể thấy bày trí bên trong không hề thay đổi, bọn họ từng ôm ấp triền miên ở nơi đây, như thể vẫn còn nhìn thấy bóng dáng của quá khứ.
Đã lâu Diệp Thầm không sống ở đây, trước khi quyết định chuyển về, Diệp Thầm đã thuê người tới dọn dẹp qua, bên trong trông gọn gàng sạch sẽ như thể họ chưa từng rời đi.
Trước đây Mạnh Hà Xuyên đã ra vào nơi này rất nhiều lần, từng đồ đạc, từng tấc vuông trong không gian này hắn đều cực kỳ quen thuộc. Nhưng hôm nay, đáy lòng hắn lại thoáng lên một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đứng ở đây, hắn có thể hồi tưởng lại từng chi tiết trong cuộc sống của hắn và Diệp Thầm, bình thản, mập mờ và triền miên, mọi thứ dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng lại dường như mọi thứ đều mới, bởi có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-phap-khay-cat/3386693/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.