Mạnh Hà Xuyên biết rất rõ giá trị của hắn đối với Diệp Thầm không chỉ là khuôn mặt giống người tình cũ. Sau bấy nhiêu năm âu yếm và tình cảm, họ đã có thể cảm nhận được những ranh giới nhất định trong trái tim nhau, nhưng lại cẩn thận không chạm vào chúng.
Mạnh Hà Xuyên không ngốc, hắn biết giữa họ có gì đó sâu xa hơn là một giao dịch.
Nhưng Mạnh Hà Xuyên vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, cho rằng mình không cần những thứ tình cảm dư thừa đó, những thứ hư ảo đó chẳng mang lại cho hắn cái gì, khi còn là thiếu niên hắn đã hiểu rõ điều này.
Mạnh Hà Xuyên nghĩ, mình trốn tránh lâu đến vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tìm đến Diệp Thầm để cầu xin thứ hư ảo kia.
Người Diệp Thầm cứng còng, giống như quên cả cách thở, con ngươi hơi giãn ra nhìn Mạnh Hà Xuyên. Câu thủ thỉ của Mạnh Hà Xuyên tự như sấm sét, quấy nhiễu trái tim đang yên ả của anh, mang đến một cơn giông tố tàn phá sân vườn đang vắng vẻ của anh. Thật lâu sau, Diệp Thầm vẫn không đáp lại câu hỏi của Mạnh Hà Xuyên, như thể cam chịu cơn bão quét qua cuộc đời mình, rồi lại vờ bình yên coi như cơn bão vẫn chưa đến.
Mạnh Hà Xuyên không giống như mọi ngày, không còn che đậy những cảm xúc vô tình bộc lộ nữa, hắn tiếp tục nói với Diệp Thầm: "Diệp Thầm, tôi không phải bạn anh, cũng không phải người nhà của anh, có thể bọn họ có những tưởng tượng không thực tế về anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-phap-khay-cat/3386298/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.