Nhìn địch nhân đang đến Kình Thương vẫn bình tĩnh kiên quyết, lúc trước từng thượng qua chiến trường gặp không ít nguy hiểm, thậm chí tử vong hắn đều trải qua, chỉ là mấy trăm kỵ binh dù là trực tiếp đối mặt cũng sẽ không khẩn trương, bọn họ là địch nhân, kết cục không phải ta chết thì ngươi sống, có cái gì đáng sợ.
Túc Dạ Dực nhìn thiếu niên đứng trước mấy trăm kỵ binh mà vẫn thản nhiên tâm lại lần nữa nhảy lên, là vì thiếu niên đó gặp nguy cơ nên khẩn trương, Túc dạ Dực không rõ, y hiện tại chỉ quan tâm tới hắn, không dời mắt được, không thể phân tâm.
Lần đầu chuyên chú một người như vậy, trong mắt trong tâm chỉ có hắn, cứ như vậy nhượng thân ảnh kia khắc thật sâu vào ngực, chiếm vị trí trong đó, đây là lần đầu tiên y quan tâm người khác ngoại trừ mình, hơn nữa gạt bỏ không được. Cứ như vậy vô thanh vô thức phát sinh, Túc Dạ Dực đang chuyên chú cũng không phát hiện.
Kẻ xâm nhập thấy một thiếu niên một mình đứng trước mặt họ, bước tiến ngừng lại, nhìn lại những người trốn trong nội điện, kẻ dẫn đầu hiểu rõ, nở nụ cười.
“Các ngươi đầu hàng chúng ta tiếp nhận.” Tên dẫn đầu cao ngạo cười nói, mang theo vẻ bố thí ngạo mạn.
“Ai nói ta đầu hàng?” Kình Thương lạnh lùng phản vấn, rút thanh kiếm bên người ra chỉ vào khắc ngân trên mặt đất nói “Kẻ nào bước qua, chết.” Thân kiếm lưu loát linh hoạt, trên khuôn mặt non trẻ không có một chút ý đùa, kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030899/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.