Ầm ầm, tiếng sấm kinh thiên động địa từ thiên địa vang lên, Túc Dạ Dực đang vươn tay đột ngột thu hồi lại, hắn vừa rồi muốn làm cái gì, chính hắn cũng không biết, chỉ là trong vô thức vươn tay. Kỳ quái, hắn thế nào lại không khống chế được mình?
“Vương.” Ngoài trướng truyền đến tiếng hô hoán hoản loạn từ trong mưa gió.
Túc Dạ Dực đang mê man thanh tỉnh lại, trong mắt hiện lên sắc lạnh, vương còn đang nghỉ ngơi, sao lại có kẻ kêu to như thế.
“Vương.” Âm thanh làm Túc Dạ Dực khó chịu lại vang lên, tiếng móng ngựa hòa với tiếng dông tố.
Túc Dạ Dực xoay người, xốc lên trướng bồng, bên ngoài mưa to gió lớn, thừa lúc thiên thượng hiện lên ngân sắc quang mang làm hắn thấy được người ngựa bay nhanh mà đến. Túc Dạ Dực mị mắt, sau đó thu hồi mạt băng lãnh, hiện tại hắn không có năng lực không có bất luận thứ gì uy hiếp, thế nhưng một ngày nào đó hắn sẽ có, lúc đó mệnh lệnh của hắn sẽ được thực hành, không ai được quấy rối vương lúc ngài nghỉ ngơi.
Ngực đứng ở trước trướng bồng, dù trong đêm tối thì trướng này cũng phi thường bắt mắt, dù sao cũng là trướng bồng của vương, dĩ nhiên là lớn nhất và rắn chắc nhất, dù mưa gió lớn như thế này cũng không bị ảnh hưởng, những ngọn đèn từ trong cuồng phong lóe ra quang huy kiên cường.
Người tới hạ mã, mặc áo tơi, dực theo quy cũ bán quỳ trên mặt đất, “Túc Dạ điện hạ, vương ở nơi nào?” Xuất hiện trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030869/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.