Bốn người theo sau Túc Dạ Dực giờ mới biết người mà họ tận trung lại là gia chủ Túc Dạ gia. Làm sao lại có thể? Mấy người ngây ngốc theo Túc Dạ Dực vào cửa, vốn chỉ cho là một Quý tộc du lịch bên ngoài, không phải người thừa kế mà thôi, không nghĩ tới lại là một gia chủ cao quý.
Đúng là một người càng nghĩ càng thâm sâu (không chắc lắm),chủ nhân là gia chủ, vậy tất sẽ có một người để tận trung, kẻ được tận trung là người Hiển quốc, bằng không chủ nhân không thể trở thành gia chủ. Gã không thể tưởng tượng được ra kẻ được chủ nhân tận trung là một người thế nào, là vì trở thành gia chủ nên nhất định phải tận trung, hay là chủ nhân thực tâm muốn tận trung cho kẻ đó. Nói thật, bất luận là kẻ nào, gã đều không thể tưởng tượng ra được. Cõi đời này, còn có kẻ có thể ra lệnh cho chủ nhân – người nguy hiểm như vậy sao? Hay là nói chủ nhân sớm muộn sẽ trở thành như tiền bối của họ vậy (???)
Nhưng, xem mệnh lệnh mà chủ nhân vừa đưa ra cho họ, rất có khả năng chủ nhân coi trọng kẻ mà chủ nhân tận trung, bằng không sẽ không truyền lệnh không được làm xằng làm bậy ở vương đô Hiển quốc.
Thật tâm, coi trọng, tận trung, nam tử nghĩ như thế mà phát lạnh, những điều này không chút mảy may liên quan gì đến chủ nhân gã. Nhưng rồi lại có chút ngạc nhiên, đến cùng là người thế nào, mới có thể khiến những thứ ấy liên quan với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030814/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.