Sắc trời đã muộn, gió tuyết lớn dần. Hai người Kình Thương và Túc Dạ Dực cứ trò chuyện như vậy đến quên thời gian, Kình Thương là nghe đến say sưa, Túc Dạ Dực là vạn phần quý trọng khi được cùng một phòng với quân vương hắn nhớ mong, nếu không phải quản gia tận chức đến đây hỏi có muốn cùng ăn hay không, hai người có lẽ cứ vậy mà chuyện trò.
Túc Dạ Dực mới trở về, một đường mệt nhọc, Kình Thương cũng không chiếm thời gian của Túc Dạ Dực, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nên chuẩn bị rời đi.
Không để ý tiếp nhận một cái áo lông trắng như tuyết Túc Dạ Dực trình lên, quên luôn cái áo mình vốn mặc đến đây đã đưa cho Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực không trả lại, mà vẫn đang mặc trên người Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực đã hầu hạ Kình Thương mấy năm, tự nhiên biết Kình Thương khá cẩu thả ở một vài việc, để áo khoác Kình Thương đã mặc lại, chuẩn bị một cái khác cho Kình Thương, quả nhiên, quân vương hắn căn bản không chú ý đến.
“Vương.” Kình Thương đang muốn lên ngựa, một thanh âm sợ sệt vang lên.
Kình Thương theo tiếng nhìn lại, chính là Quỷ Tử trong nhóm bốn người mà Túc Dạ Dực mang về, kẻ vẫn không lên tiếng và dùng tóc rối che kín mặt, thân hình nhỏ gầy đứng trong đám người cao to rất dễ bị lãng quên, thêm vào bản thân gã lại là kiểu có cảm giác tồn tại yếu ớt, khiến người không cẩn thận mà lơ là.
Quỷ Tử đi ra, hành vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030799/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.