Mười một năm trước, quân vương hắn cũng từng như vậy trước mặt hắn, vào lúc ấy hắn ngay cả đẩy quân vương trên người ra cũng khá trắc trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân vương hắn bị một người khác ôm, ngay lúc đó bản thân không cam lòng đến cỡ nào.
Mười một năm trước, quân vương hắn cũng từng yếu đuối như thế trước mặt hắn, đến bây giờ vẫn còn nhớ tới khác thường lúc ấy.
Hiện tại, quân vương hắn lại ngã xuống ngay trước mắt hắn, hắn đã có thể ôm lấy quân vương hắn, nhưng nguyên nhân ban đầu khiến quân vương hắn nếm trải tư vị mệt mỏi lại là mình.
Hiện tại, hắn một lần nữa nhìn thấy dáng dấp yếu đuối của quân vương hắn, không còn không rõ lúc đó là làm sao, hắn biết, tâm tình đang chấn động hiện tại là gì, đó là dục vọng, dục vọng muốn quân vương hắn, muốn chạm vào y, dục vọng muốn hôn y.
Nụ cười khổ sở hé mở trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Túc Dạ Liêu, bản thân quả thật vừa dơ bẩn lại ô uế, rõ ràng nguyên nhân khiến quân vương hắn tiều tụy như vậy đều do mình, giờ lại mơ tưởng tư thái của y không thôi, thậm chí nghĩ đến quân vương hắn vẫn luôn lẳng lặng chú thị hắn, chú thị chỉ thuộc về một mình hắn.
Khơi lên chiến tranh hắn không hối hận, vì để quân vương hắn leo lên vương tọa quân chủ thiên hạ, chiến tranh là điều khó tránh khỏi, cái sai của hắn chính là đánh giá cao năng lực của mình, tầm mắt quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030743/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.