“Các ngươi đều xuống đi.” Nhìn thấy Túc Dạ Liêu thất thố, Kình Thương không hề tức giận, mà ra lệnh cho người hầu trong điện.
Các người hầu lui xuống, còn cẩn thận đóng cửa lại, vương và sủng thần của mình cãi vã, không phải những người như họ có thể tùy ý nghe, đi xa chút, sẽ không nghe được thanh âm trong phòng.
“Ngô chủ, tại sao không cho ta đi theo người?” Túc Dạ Liêu cũng ý thức được chính mình thất thố, trì hoãn ngữ khí của bản thân, khiến mình bình tĩnh.
“Bởi vì vương đô cần có ngươi.” Kình Thương ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Túc Dạ Liêu ngồi xuống.
“Đây là mượn cớ.” Túc Dạ Liêu không hề ngồi xuống, mà là cứ thế nói với Kình Thương.
Kình Thương cau mày, y không nghĩ tới Túc Dạ Liêu sẽ cho là nguyên nhân như vậy. “Ta tại sao phải mượn cớ?”
“Người đang trốn tránh ta, không phải sao?” Túc Dạ Liêu bi thương nhìn quân vương hắn, “Sau hôm đó, người liền trốn tránh ta, không phải sao?” Nếu kết quả của ngày đó là như vậy, khiến quân vương hắn xa lánh hắn, vậy ngày đó hắn tuyệt đối sẽ không làm, thời khắc này, hắn căm hận lúc đó tại sao mình lại làm như vậy, sao không thể kiên định, làm sao không khắc chế một chút.
Lập tức, Kình Thương rõ ràng ngày đó trong miệng Túc Dạ Liêu là chỉ ngày nào, biến sắc mặt, chuyện ngày đó lần thứ hai hiện lên trong đầu, ngón tay Túc Dạ Liêu, nhiệt độ bên tai, loại hoả nhiệt kia, cảm quan thiêu động người, chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030692/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.