“Cũng không phải hoàn toàn sai, ít nhất tên buồn nôn kia,” từ chán ghét đến buồn nôn, từ miệng Minh Thạch Tú đánh giá với vị Phù quốc chi vương kia lần thứ hai thăng cấp, “Vẫn có ý nghĩ đáng thương đến xem nhẹ là muốn trộm lấy bí mật minh văn của Hiển quốc.”
Kình Thương không phát biểu ý kiến.
Minh Thạch Tú xem thường nói tiếp. Từ quan chức trở về từ Hiển quốc, ở trước mặt Phù quốc chi vương khoe khoang về các thiết bị đặc thù của Hiểu đô, để Phù quốc chi vương vốn tự cho là đúng bất mãn vô cùng, rất không thoải mái, cho nên mới có chuyện Hiển quốc phải đợi nửa tháng mới được vào vương đô, quan viên giới thiệu còn bị Phù quốc chi vương mạnh mẽ trách phạt một trận.
Bởi vì trong lòng không thoải mái, Phù quốc chi vương đã nghĩ phải cho nhóm người Hiển quốc chút dạy dỗ, cố ý để Hiển quốc chờ lâu, còn chọn thủ đoạn ra oai dùng rất hữu hiệu, đáng tiếc trước Hiển quốc bị mất hiệu lực.
Kình Thương đối với hành vi của kẻ sắp trở thành Phù quốc chi vương không biết nói gì, trước thủ đoạn này, xin thứ cho y không có chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy hiệu suất làm việc của Phù quốc tệ lậu mà thôi, sau nữa, chẳng lẽ không phải chuyện bình thường sao? Để những quốc gia khác mở mang kiến thức một chút về sự mạnh mẽ của mình rất bình thường mà, hành vi chính trị bình thường như vậy sao lại thành trả thù giáo huấn các kiểu?
Lại nói chuyện để nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030677/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.