Phong thư này dù đến tay những người khác cũng không ai hiểu, vì mặt trên là mật mã chuyên môn giữa Kình Thương và Minh Thạch Tú. Không sai, phong thư trên tay Kình Thương là đến từ Minh Thạch Tú, mà nội dung cũng là nguyên nhân khiến Kình Thương sầu lo.
Kình Thương thật không thể tin được, Phù quốc chi vương kia lại dám làm vậy, quả thực quá điên cuồng, mắt nhìn thư, nhưng tiêu cự không đặt trên đó, mà theo tư duy tản ra, cứ vậy sau một lát, Kình Thương thả thư trong tay xuống, đứng dậy lấy ra giấy bút, đề bút viết lên.
Bỏ ra chút thời gian viết xong lá thư, phong kín lại, “Người đâu.”
Người hầu mở cửa, cúi đầu đi vào,”Vương, ngài có gì dặn dò?”
Kình Thương cho thị giả gọi ba người vào.
Đối với cấm quân tuỳ tùng mình tới nơi này, Kình Thương đều hiểu rõ, cho nên gọi ba người một thận trọng giỏi quan sát, một rộng rãi giỏi giao tiếp, một bình tĩnh giỏi về phân tích, chuyện lần này, tổ hợp như vậy là thích hợp nhất.
“Chúng thần tham kiến vương.” Ba người được Kình Thương điểm tên, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Kình Thương.
“Các ngươi mau chóng rời khỏi Phù quốc, đem lá thư này về Hiển quốc.” Không giải thích, Kình Thương phân phó.
Ba người sững sờ, mệnh lệnh của Kình Thương không đầu không đuôi, hơn nữa vô cùng vội vàng, ba người đếu là cấm quân *** nhuệ, từ nội dung bên trong và ngữ khí của Kình Thương họ phát hiện có chút khác lạ.
“Không nên hỏi nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030669/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.