Buổi tối, đoàn người Kình Thương thuận lợi chạy khỏi vương đô Phù quốc, hiện tại nghỉ ngơi trong một vùng rừng núi bí ẩn nào đó, ánh sáng được đốt lên nơi núi rừng u tối, buổi tối như vậy giữa núi rừng, dù là tị nạn, đèn đuốc cũng nhất định phải nhóm lên, đèn đuốc của họ là mục tiêu, nếu kẻ địch vào núi, đèn đuốc cũng là một dấu vết báo trước.
Bọn Kình Thương cũng không phải nhóm lửa trại, mà là Kình Thương đã bắt đầu chuẩn bị trước đèn đóm đơn giản khi biết âm mưu của Phù quốc, cũng như lấy nguyên thạch là năng lượng cho đèn, còn có bếp làm cơm cũng không cần đồ nhóm lửa, đây là giới hạn lớn nhất để Phù quốc không cách nào xác định hành tung của họ, dấu vết nhóm lửa làm cơm cũng đủ để người lần theo.
Màn đêm thăm thẳm yên lặng, các binh sĩ theo hai vị vương giả tản ra thay phiên trực đêm.
Nguyên bản Kình Thương muốn nghỉ ngơi, nhưng Cuồng đế gọi lại Kình Thương muốn nói chuyện với y một chút, hai người đứng nơi bọn thị vệ thấy được nhưng không nghe được để nói chuyện.
Kình Thương đứng thẳng, Cuồng đế tựa lên thân cây.
“Ta muốn hỏi ngươi một chút về vũ khí ngươi lấy ra hôm nay?” Cuồng đế không thích quanh co lòng vòng, gã gọn gàng dứt khoát hỏi. “Ngươi hẳn phải biết thứ đó rất nguy hiểm chứ?” Nguy hiểm đến mức lúc đó gã đã nảy sinh sát ý, thứ đó không nên tồn tại.
Kình Thương rõ ràng Cuồng đế nói tới cái gì, “Ta biết, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030663/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.