Khi tỉnh lại, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút cảm giác mông lung, tư duy hỗn độn, đó là mê man không nhận rõ hiện thực và hư huyễn, lúc Kình Thương mở mắt ra thì có cảm giác mê man như vậy nảy sinh.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ lọt vào mắt, đôi con ngươi màu băng lam nhu hòa như dòng nước ngày xuân, làm nổi lên nụ cười ấm áp hạnh phúc ngập tràn, đại não mông lung nhìn thấy vẻ mặt ấy, cảm giác mơ mơ màng màng giống như mình trước đây không lâu từng thấy người cũng hiện vẻ mặt này, trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ không ra ở nơi nào.
“Ngô chủ, người tỉnh rồi.” Túc Dạ Liêu thu lại hết mọi tình cảm lộ ra ngoài, nhìn Kình Thương mở mắt ra nói. Từ lúc quân vương hắn bắt đầu ngủ, hắn vẫn ở đây, chỉ nhìn, cứ nhìn như thế, vẻ mặt an ổn khi quân vương hắn ngủ. Chỉ như vậy nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn, không nảy sinh chút dục vọng dơ bẩn nào, chỉ cứ thế nhìn y đã có thể cảm giác được hạnh phúc, cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại. Thật tốt, vương của hắn a, còn sống sót, còn điều gì đáng vui mừng hơn so với điều này.
Mỗi người đều từng trải qua, đó là khi tỉnh ngủ, thứ đồ vật vẫn còn rõ ràng, nhưng ngay khắc tiếp theo thì biến mất không còn tăm hơi, cũng không nhớ ra được nữa, lúc này Kình Thương cũng đang trong trạng thái như vậy.
Vì Túc Dạ Liêu lên tiếng, hết thảy cảm giác mới nãy dần mơ hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030646/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.