Túc Dạ Liêu và Kình Thương biết gần đây thế đạo xuất hiên mấy chư hầu có năng lực, nhưng điều này mắc mớ gì đến bọn họ, không tới thời khắc nguy cơ, Túc Dạ Liêu không muốn ra tay, cùng với quân vương hắn hạnh phúc dường nào, những việc vặt vãnh kia có thể không quản liền mặc kệ, còn Kình Thương, là một hoàng đế, cần tiếp thu tôi luyện, nếu không thể giải quyết nguy cơ, có tư cách gì ngồi trên vị trí này.
Cuộc sống yên tĩnh ngắm mây tụ mây tan, nhưng một mực, sự thực vẫn tìm đến hai người.
“Thánh Hoàng bệ hạ.” Là một trong thủ lĩnh cung điện, tổng quản cung điện đi tới nơi yên lặng thần thánh này, quỳ gối ngoài trúc lâu, chào hỏi người bên trong, “Thánh Vương điện hạ.” Tới nơi này lâu như vậy, lại được hai vị này coi trọng, ánh mắt và trí tuệ đều có, tự nhiên cũng phát hiện ám muội giữa hai vị truyền thuyết này, đại thể cũng đoán được nguyên nhân hai vị này ẩn cư, tiết lộ ra ngoài, hắn sao dám, thủ đoạn của Thánh Vương điện hạ gã làm sao không rõ, gã rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, không sợ chết cũng sợ sống không bằng chết.
“Chuyện gì?” Thanh tuyến lên tiếng mang theo sự lạnh trầm.
Tổng quản trong lòng vui mừng, là Thánh Hoàng thật tốt, nếu là Thánh Vương, thanh âm kia tuy rằng mềm nhẹ hòa hoãn, nhưng kẻ quấy rối thời gian riêng tư của hai người, Thánh Vương sẽ không bỏ qua, nói như vậy, không có ai sẽ tùy tiện tới nơi này, ừm, bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030597/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.