Ôn Chủy Vũ hoàn hồn, chợt để ý chính mình chỉ vì một câu "gà quay" của Diệp Linh mà thoáng chốc nghĩ ngợi xa xôi, sau đó mới phát hiện đã đến giờ ăn trưa, Tôn Uyển cũng sắp đưa cơm tới, cộng thêm Diệp Linh đang đứng quấy rầy ở bên cạnh, cô không có cách nào chuyên tâm vẽ tiếp, nên bèn rửa bút, thu dọn họa cụ, chuẩn bị nghỉ trưa.
Diệp Linh đợi Ôn Chủy Vũ dọn dẹp xong xuôi rồi mới nói: "Chủy Vũ vẫn chưa ăn gì đúng không? Buổi trưa tôi mời, chẳng biết Chủy Vũ có chịu cho tôi chút mặt mũi hay không?"
Cách lớp cửa kính, Ôn Chủy Vũ đưa mắt liếc nhìn phía cửa ra hiệu bảo: "Dì Tôn mang cơm đến cho tôi rồi."
Diệp Linh mang theo chút tiếc nuối: "Vậy tôi chờ hôm khác." Nàng ta hỏi Ôn Chủy Vũ: "Không biết gần đây có quán cơm gia đình nào không?"
Ôn Chủy Vũ suy nghĩ.
Món ăn gia đình? Những quán cơm mở ven hồ chủ yếu đều phục vụ các món đặc sản vùng miền, thật sự không có quán ăn gia đình nào. Xung quanh đây chẳng những không bán mấy món cơm thường mà ngay cả thức ăn nhanh cũng không có, trái lại khu lân cận thì lại có đồ ăn vặt lề đường và vài hàng quán nhỏ, nhưng lại không phải là chỗ phù hợp với người có thân phận giống như Diệp Linh cho lắm. Còn mấy nhà hàng nổi bật thì có tận vài cái, chỉ có điều những nơi ấy không thích hợp để đi dùng bữa một mình.
Cô đáp: "Hình như... thật sự không có."
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/2538453/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.